Lâm Cảnh đưa Tô Đào đến nhà, đây là lần đầu tiên anh đến nhà cô, cũng nhìn thấy Lục Lục trong truyền thuyết, từ lúc vào cửa, Lục Lục thỉnh thoảng tò mò nhìn anh, còn vòng quanh anh.
Thừa dịp Tô Đào đi thay quần áo, Lục Lục nỗ lực kéo sô pha muốn leo lên, thế nhưng chân ngắn, cố gắng thế nào cũng không leo lên được, Lâm Cảnh đành phải ôm nó lên.
Lục Lục cũng không nhận ra, nằm trên đùi người ta, ngẩng đầu nhìn anh, Lâm Cảnh bị nó làm đáng yêu đến mức buồn cười gãi gãi cằm nó.
Thay quần áo xong, Tô Đào từ trong phòng đi ra, trên tay còn cầm một rương thuốc.
"Đưa tay cho em." Lâm Cảnh ngoan ngoãn đưa tay cho cô, Tô Đào nhìn mấy vết thương trên tay anh nhíu nhíu mày, mở hòm thuốc ra, dùng tăm bông thấm i-ốt, nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương khử trùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vết thương không sâu, nhưng để phòng ngừa nhiễm trùng, Tô Đào sau khi bôi thuốc mỡ, vẫn quấn một lớp gạc.
Mũi cô chua xót, đây là lần thứ hai anh vì cô mà bị thương.
Nhận thấy được cảm xúc của cô, Lâm Cảnh nắm lấy tay cô, tay kia đặt ở sau đầu cô, đè người vào trong ngực, "Nhu Nhu, anh không đau chút nào."
Cô có biết khi anh nhìn thấy cảnh đó, trong lòng có bao nhiêu phẫn nộ, đau lòng bao nhiêu, anh thậm chí không dám tưởng tượng nếu anh hay Tô Thừa đều không xuất hiện, một mình cô phải làm sao bây giờ.
Mặc dù biết cô sẽ có chút chiêu thức phòng thân, Lâm Cảnh vẫn sợ hãi, bởi vì sẽ luôn có ngộ nhỡ, may mắn hôm nay anh có mặt, không để biến cố này xảy ra.
"Ừm, làm sao có thể không đau." Tô Đào buồn bực nói, "Tô Tổng là tam ca của em, anh ấy tên là Tô Thừa." Tiểu cô nương nghiêm trang giải thích, Lâm Cảnh biết có vài thứ đang lặng lẽ biến hóa.
"Ừm, anh biết." Anh nhẹ nhàng xoa xoa đầu Tô Đào, trong lòng anh mềm nhũn không ra bộ dáng, nhưng anh không thể ở lại lâu, còn có một số việc cần anh đi xử lý.
Sau khi Lâm Cảnh đi không bao lâu, Tô Đào liền nhận được điện thoại của nhà sản xuất 《Hương Vị Khói Lửa》 , nói muốn