Sự Trở Lại Của Em Gái Quốc Dân

Chương 186


trước sau


Dùng sức dậm chân hai cái, đèn vẫn chưa sáng, hơn nữa toàn bộ tầng ba ngoại trừ trong phòng sách, ánh đèn màu vàng ấm áp từ khe cửa, những nơi khác đều là một mảnh hắc ám.

Hành lang cũng có một số bộ tản nhiệt được lắp đặt, nhưng dường như không có ích gì.

Một số học sinh đi ra khỏi thang máy, bật đèn pin phàn nàn một vài tiếng.

"Sao đèn lại hỏng vậy?"

"Đều sắp qua năm mới, phỏng chừng năm trước không sửa nữa."

"Cũng may chúng ta nhiều người, nếu một mình tớ sẽ bị dọa chết."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Họ nói chuyện đi vào một trong những phòng sách, không gian ngay lập tức im lặng.

Tô Đào nhìn về phía cầu thang bên trái, ánh đèn điện thoại di động của học sinh vừa rồi lóe lên, cô giống như nhìn thấy Cố Từ, chỉ là người đưa lưng về phía cô, có chút không xác định.

Quyết định đi xem.

Đi tới khoảng cách không xa không gần, cô nghe thấy vài tiếng thì thầm quen thuộc, thật đúng là anh, vừa định lên tiếng gọi anh, liền nghe giọng anh lạnh lùng nói: "Không có khả năng."

Hả?

Gì mà không có khả năng, giọng cảm xúc không tốt, như thể vẫn còn tức giận.

Góc cầu thang, không có ánh đèn, chỉ có trên tường bên cầu thang dán một tấm biển thông đạo an toàn phát ra ánh sáng xanh ảm đạm, Tô Đào chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đối diện anh hình như còn có một người, nhưng quá tối, cô cũng nhìn không rõ ràng.

Nghĩ dù sao cô cũng không có chuyện gì, chỉ là trùng hợp nhìn thấy anh định tới chào hỏi, nếu anh đang bận, cô trở về, xoay người trở về, túi nilon trong tay vang lên.

"Ai!"

Tô Đào xấu hổ từ phía sau đi tới, "Là em, em xem anh hòa......" Nói đến một nửa cô phát hiện đối diện không có người.

"Tô Đào?"


Ánh mắt Cố Từ nhìn cô thật sâu, ngữ khí giống như không biết cô.

"Vâng... em.."

"Anh bị sao vậy?"

"Em vừa rồi là ở đây sao? Anh dường như đã thấy ......" Cố Từ cắt ngang cô, ánh mắt thâm đi dâu híp lại.

"Chỉ có em." Tô Đào hoài nghi liếc anh một cái, cô cảm thấy Cố Từ cùng lúc trước có chút không giống nhau, nhưng chỗ nào không giống lại nói không raz

"Vậy anh vừa rồi đang nói chuyện với ai?" Cơ hồ là dùng ánh mắt nhìn kỹ nhìn

anh, cô cảm thấy anh rất không thích hợp, nương theo đêm tối che dấu, trong chớp mắt mở đôi mắt tím ra, cũng không phát hiện có thứ gì khác, mới thở phào nhẹ nhõm đổi lại ánh mắt bình thường.

Cố Từ ổn định tinh thần, "Ông chủ của anh."

Anh vừa nói vừa nhấn điện thoại di động, chiếu lỗ tai mình cho cô xem.

Có một tai nghe nhỏ màu đen trên tai.

"Anh đã tìm được đơn vị thực tập?" Ngữ khí Tô Đào có chút kinh hỉ, anh năm nay là năm cuối đại học, rất nhiều bạn học đều ở ngày mùng 1 năm học mới khai giảng không bao lâu đã tìm được đơn vị thực tập tốt, hiện tại cũng sắp qua năm mới, cô còn tưởng rằng anh phải đợi đến khi tốt nghiệp mới tìm.

Không nghĩ tới đã tìm xong rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

"Ừm.", Cố Từ gật gật đầu, ngữ khí nghe không ra cảm xúc.

Đối với việc này Tô Đào đã sớm quen rồi.

"Công ty nào?"

Anh học thiết kế, trong thời gian học các tác phẩm thiết kế đã giành được nhiều giải thưởng, làm sinh viên trao đổi tại các trường cao đẳng và đại học hạng nhất ở nước ngoài trong một năm, thành tích lại là chuyên nghiệp đầu tiên, đi thực tập tại một công ty thiết kế cấp 4A không phải là vấn đề.

"Studio Trương Tiền."

Tô Đào sửng sốt trong chớp mắt, không xác định nói: "Là Trương Tiền mà em biết sao? Set up bối cảnh?"

Cố Từ gật đầu. "Em nghĩ gì về việc đi vào ngành công nghiệp này?"

Trang trí bối cảnh cần phải theo đoàn, nhất là phim cổ trang cần phải bắt đầu công việc trước nửa năm, thậm chí một năm, sau đó chờ diễn viên vào đoàn phim truyền hình cho đến khi hoàn thành, công việc đơn lẻ này mới coi như hoàn thành.

"Không phải là ý nghĩ đột ngột, mà là vẫn luôn có."



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện