Cố Từ muốn trở về ký túc xá, Tô Đào từng bước một nhìn bóng lưng của anh, quay đầu lại ba lần, cảm giác anh thay đổi không hề biến mất, tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của cô, Cố Từ nghiêng đầu không nói gì, tự mình xuống lầu.
Nhan Thanh Thanh gặm chân gà trong hành lang với tốc độ ánh sáng, cuối cùng dùng điện thoại di động soi một chút, nhìn xem có gặm sạch sẽ hay không, lúc cô trở lại thư viện thấy Tô Đào đang nhìn chằm chằm sách ngẩn người, giữa hai hàng lông mày hơi nhíu lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cô che miệng ho một chút, sau đó dùng khuỷu tay nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Tô Đào, "Nghĩ cái gì vậy?"
Tô Đào quay đầu nhìn cô, đột nhiên tới gần vài phần, "Cậu có cảm thấy Cố Từ chỗ nào không giống bình thương không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn quay phim, chưa từng chú ý tới anh, Nhan Thanh Thanh thì khác, bọn họ vẫn thường xuyên gặp được, nếu anh thật sự có chỗ nào khác, cô hẳn là cũng có thể cảm giác được.
Nhan Thanh Thanh mím môi nặng nề gật đầu, "Thật đúng là có, cậu cũng cảm giác được hả?"
Tô Đào gật gật đầu.
Trong nháy mắt bạn học Nhan Thanh Thanh tựa như tìm được đồng đội cùng chí hướng, bắt đầu thao thao bất tuyệt tố cáo tội ác của Cố Từ mấy năm gần đây, đều là chuyện trần vừng thối hạt thóc, cái này cùng cô nói thay đổi căn bản không có ý nghĩa.
Nhưng tổng kết những lời của Nhan Thanh Thanh thành một ý chính là, anh trở nên nhàm chán hơn, càng rập khuôn hơn, càng lạnh như băng, đứng ở bên cạnh anh đều cảm giác như có một cỗ máy chế tạo khí lạnh đang thổi điên cuồng về phía cô.
Quá phóng đại.
Nhưng điều này cũng vừa vặn chứng tỏ hắn không có gì dị thường, có thể là mình cùng người thường khác nhau, đôi khi dễ dàng suy nghĩ nhiều, bất quá điều này cũng nhắc nhở Tô Đào.
Lúc trước cô đưa qua bùa bình an cho hai người, năm đó trong tay cô không có bao nhiêu tiền, dùng giấy vàng thứ cấp, tính ra hẳn là sắp mất đi hiệu lực, ở nhà cô đã vẽ bùa xong, chỉ có thể