Edit&Beta: Hâm Đình
Anh trai hôm nay nghỉ hè, sáng sớm bà nội liền gọi điện thoại bảo vợ chồng Tô Vân Đình đưa hai đứa nhỏ đến chỗ bà, đã lâu không gặp được đứa nhỏ, bà cùng lão già đều nhớ nhung.
Để lo cho công việc của Diệp Ngưng, gia đình đã mua nhà của họ cạnh trường Đại học Bắc Kinh, bình thường Diệp Ngưng đi bộ mười mấy phút liền đến, cách nhà bà nội cũng không gần, lần này đưa đi ở vài ngày.
Diệp Ngưng đem quần áo và đồ chơi bình thường của hai đứa nhỏ cầm một ít lên xe, mới cùng chồng đưa con đến nhà ông bà.
Dọc đường đi Tô Đào không chỉ một lần nghĩ tới, mình có phải đang nằm mơ hay không, hết thảy trước mắt đều quá không chân thật, cô cư nhiên có nhà, nhìn các tòa nhà ngoài cửa sổ xe, Tô Đào lại một lần nữa cảm thán.
Xuống xe, Tô Đào hít sâu một hơi, đi theo ba mẹ vào một bộ Tứ Hợp Viện, trong sân đặt một cái bể nước lớn, Tô Đào cảm thấy có chút quen thuộc, ký ức khi còn bé sớm đã mơ hồ, chỉ mơ hồ nhớ rõ mình cầm một cần câu nhỏ tự chế câu cá trong một cái bể nước lớn, nhiều lần Tô Đào đều mơ thấy cảnh tượng này, hình ảnh kia hiện tại đã in trong đầu cô, có đôi khi cô cũng không phân biệt được đây rốt cuộc là ký ức khi còn bé của cô, hay mơ thấy nhiều nên cho rằng là ký ức của cô.
Rèm cửa chính bị vén lên, một đôi vợ chồng già cười ha hả đi ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ba! Mẹ ơi!"
"Ông nội, bà nội."
Hai vị lão nhân cười đáp xuống, một người ôm cháu trai, một người ôm cháu gái.
"Cháu gái bảo bối của ông nội, có nhớ ông nội không?", ông lão đã lâu không gặp đứa nhỏ, lại là cô cháu gái duy nhất trong nhà, bảo bối chặt chẽ, giọng nói đều mềm nhũn, sợ dọa cháu gái nhỏ.
"Có! Có! Có!", Tô Đào nhếch khóe miệng, học theo bộ dáng những đứa trẻ ở cô nhi viện khi nhìn thấy người đến nhận nuôi, cười lấy lòng.
Ông nội mạnh mẽ cứng rắn, vui vẻ ôm Tô Đào lên, hôn một cái, sau đó đắc ý nhìn về phía bà nội Tô Đào, bà nội Tô đang cùng con trai và con dâu nói chuyện, thấy thế cũng có chút không phục.
Nói với giọng điệu chua ngoa, "Nhu Nhu, có nhớ bà nội hay không?"
Tô Đào nhịn cười, giống như vừa rồi liên tục trả lời ba câu mới khiến bà nội hài lòng nở nụ cười, cháu gái cũng nhớ bà, cũng không phải chỉ riêng lão già này, đắc ý cái gì!
Lão già hừ một tiếng, ôm Tô Đào vào bên trong.
Tô Vân Đình và Diệp Ngưng ngồi trong chốc lát liền rời đi, ông nội lấy ra một bàn đồ ăn ngon cho Tô Đào và Tô Lê, trên TV còn chiếu phim hoạt hình, bà nội ngồi bên chiếc ghế đẩu bằng hoa, ông nội cùng hai người bọn họ chơi đùa.
Lần đầu tiên Tô Đào hiểu được một câu trên mạng thường nói, ở nhà ông bà nội là thoải mái nhất, quả thực chính là thiên đường.
Dù sao thân thể này vẫn là thân thể của một đứa trẻ bốn tuổi, Tô Đào chơi một hồi liền cảm thấy có chút mệt mỏi, nhìn thời gian mới mười giờ sáng, hiện tại cũng không thể ngủ, bằng không sẽ bỏ qua cơm trưa, nghĩ đến ăn cơm Tô Đào sờ sờ bụng nhỏ xẹp lép, đồ ăn vặt trên bàn cô ăn một chút liền cảm thấy có chút ngán, cầm một chút hoa quả gặm nhấm, phim hoạt hình cô cũng xem không được, dù sao linh hồn của cô cũng là một người trưởng thành a!
Kế bên là anh trai nhỏ đang tập trung tinh thần xem, Tô Đào nhìn chằm chằm Tô Lê đến xuất thần, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt.
Cô đã thấy ở đâu?
"Tô Lê! Tô Lê! Ra ngoài chơi đi!"
Tô Đào xuyên qua cửa sổ nhìn thấy hai cậu bé đang nhìn quanh phòng, lại nhìn anh trai nhỏ, làm sao còn có bóng dáng của anh, từ lúc nghe được thanh âm đã chạy ra ngoài, ông nội còn đi theo phía sau dặn dò cậu không được chạy lung tung, sớm một chút trở về ăn cơm trưa.
Tô Lê.... Lúc Tô Đào nghe được cái tên này, lập tức ngây ngẩn cả người, đột nhiên nhìn chằm chằm thân ảnh nhỏ chạy xa không buông, khuôn mặt trong trí nhớ cùng mặt anh trai nhỏ dần dần trùng khớp.
Cái này cũng quá huyền ảo đi!
"Nhu Nhu?" Ông nội từ ngoài sân trở về, vừa vào cửa liền thấy cháu