Edit&Beta: Hâm Đình
Tô Đào hai chân "lạch bạch" chạy về phía gương. Trong 9 năm qua, nó không còn được ưa chuộng lắm. Những chiếc gương dài cá nhân thường được gắn trong tủ quần áo.
Tiểu nha đầu trong gương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa có chút thịt, nhưng ngũ quan nhìn tinh xảo phi thường, đôi mắt vừa to vừa sáng, mũi cũng tương đối thẳng, cười còn có hai má lúm đồng tiền nhỏ. Thoạt nhìn có năm phần giống Tô Lê.
Tiểu nha đầu nhìn kỹ lại còn có vài phần tương tự với mình, chỉ là khi còn nhỏ điều kiện cô nhi viện không tốt, không lưu lại quá nhiều ảnh chụp khi còn bé, cũng chỉ có lúc mình vừa mới được nhận vào cô nhi viện, viện trưởng mẹ đã chụp một tấm, về sau một thời gian dài cũng không biết lấy đi đâu.
Cô đối với dung mạo khi còn bé của mình cũng không nhớ rõ lắm, nghĩ đến hẳn là sẽ không kém hơn hiện tại chứ!
Ông nội cùng bà nội Tô thấy cháu gái nhìn chằm chằm vào gương, vừa nhăn mặt vừa bĩu môi, cuối cùng ôm lấy đôi má nhỏ như đang chiêm ngưỡng khuôn mặt của chính mình, cả hai đều nghẹn cười không thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhu Nhu nhà bọn họ thật sự là tiểu nha đầu đáng yêu nhất thế giới!
Sau khi ăn cơm trưa, Tô Đào bị bà nội dỗ cho ngủ một lát, sau khi tỉnh lại thì ở nhà chơi một hồi, nhìn bên ngoài thấy ánh mặt trời không độc lắm, đã bị dẫn đến dưới gốc cây lớn ở cửa nghe một nhóm lão già, lão thái thái nhàn rỗi nói chuyện.
Tô Đào mặc quần áo mới bà nội làm cho cô, là một chiếc sườn xám nhỏ phấn phấn nộn nộn, sờ lên là chất liệu bông tinh khiết, mặc rất thoải mái, bà nội còn chải cho cô hai cái nụ hoa nhỏ, đem vải làm sườn xám còn lại chế thành hai đóa hoa nhỏ cỡ đầu ngón tay, cài lên tóc cô.
"Ôi, đây là tiểu nha đầu nhà ai a, thật đẹp a!" Một bà lão đang ngồi dưới gốc cây lắc quạt cùng mọi người nói chuyện phiếm, thấy bà nội Tô dẫn Tô Đào ra cửa, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tiểu nha đầu xinh đẹp này, nhịn không được khen một câu.
"Chào bà.", Tô Đào cười ngọt ngào với bà, được khen xinh đẹp cô đã không còn kích động như lần đầu tiên nghe, cũng không có cảm giác gì.
Bà lão thấy Tô Đào hiểu lễ phép như vậy, lại khen ngợi một trận, bà nội Tô không nhịn được chế giễu một chút, "Tiểu nha đầu nhà tôi đương nhiên xinh đẹp, bà nha, hâm mộ cũng vô dụng"
"Thật là.", bà lão nghe vậy ánh mắt nhìn về phía bà nội Tô có thêm vài phần hâm mộ.
"Nếu thích cháu gái thì để con dâu của bà sinh thêm một đứa, nhà bà hiện tại cũng chỉ có một đứa cháu trai, sau này chắc cô đơn lắm." Một ông lão ở bên cạnh nói.
"Con trai với con dâu hai vợ chồng đều bận rộn, công ty nhỏ của bọn nó vừa mới thành lập, cũng không có thời gian, hơn nữa có muốn sinh đứa thứ hai hay không cũng là con dâu tôi quyết định, tôi nha thì sẽ không quản rồi."
"Ôi chao, lời này của bà nói không đúng a.", ông lão kia đảo mắt, "Bà là mẹ chồng, bà nói là phải nghe, tôi quay về cũng phải nói cho con trai tôi, bảo tụi nó sinh thêm mấy đứa, cho Trương gia chúng ta khai chi tán diệp[1]."
Lão phu nhân nghe vậy khoát tay.
Tô Đào ở trong lòng cảm khái vạn phần, sinh con đâu phải nói sinh là sinh, sinh rồi còn phải tự mình nuôi, thế hệ các cô sau khi lớn lên, giá nhà đắt đỏ, cái gì cũng đắt, cái gì cũng phải có một chữ đắt có chút quan hệ thân thích, nhất là đối với những người nghèo nhỏ như các cô mà nói, thoát nghèo cũng đã rất giỏi rồi, về phần làm giàu cái gì cũng chỉ nghĩ trong mộng. Nếu mà sinh con thì cơ bản là thắt lưng buộc bụng, sống qua ngày, không chừng ngay cả thắt lưng quần cũng không có, nếu sinh hai đứa...
Tô Đào hít sâu một hơi, cô nghĩ cũng không dám nghĩ. Huống chi cưới một người vợ, cũng không phải là cái máy móc sinh sản, không sinh cũng là do người ta tự quyết định, nếu đồng ý thì giải quyết nội bộ, còn không đồng ý liền nhất phách lưỡng tán[2] tìm người khác, Tô Đào rất là khinh thường những người coi vợ con mình như là cái máy móc nuôi dạy con cái, nhà của họ còn không phải là thân thích của hoàng đế, càng đừng nói đến có ngôi vị hoàng đế muốn kế thừa hay không.
"Ông cũng đừng nói bậy, để cho Mỹ Phương nhà người ta biết, xem có phải đi tìm nhà ông hay không."