"Tiền? Bố mình không thiếu tiền nha?", Lưu Thời nhíu mày khó hiểu.
"Cậu chỉ cần nói với dì là được."
Tô Đào im lặng, cô hiện tại không muốn cho mọi người biết bí mật này.
Lưu Thời cảm thấy Tô Đào ngữ khí mềm mại, lúc giảng bài cho cô còn lộ ra hai lúm đồng tiền, nhìn vô cùng dễ thương liền ngơ ngác gật gật đầu.
Cũng không biết có phải thứ đó đã nghe được lời cô nói hay không, Tô Đào đột nhiên cảm thấy không còn lạnh nữa.
...
Ngày thứ ba của kỳ nghỉ hè chính là buổi biểu diễn của Thời Hàn.
Tô Đào cùng với Nhan Thanh Thanh cầm theo vé quanh quẩn ở bên ngoài khán đài, chỗ nào cũng thấy các fans mang theo lightstick, poster của idol nhà mình, từ màu sắc của lightstick có thể biết được họ là fans nhà ai.
Nhan Thanh Thanh là fan của Thời Hàn, trên đầu của cô ấy buộc hai dải ruy băng màu tím, thắt hai bím tóc, mỗi bên một cái, mặc nguyên một bộ phát quang màu tím luôn.
Giống hệt một quả cà tím biết đi!
Còn có một số phóng viên săn tin phỏng vấn fans, quay lại ít tư liệu.
Người hâm mộ từ khắp nơi ập đến tập trung ở bên ngoài sân khấu, hô to khẩu hiệu, trong nháy mắt khi mọi người đổ dồn đến, Tô Đào nắm chặt tay Nhan Thanh Thanh, sợ hai người bị lạc mất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không biết là ai hét lên, "Các anh ấy đang đến."
Quay ra thì thấy mấy người mặc đồng phục đang dọn đường, đường nhanh chóng được khai thông, Tô Đào và Nhan Thanh Thanh bị đám đông đẩy lên ngay hàng đầu tiên, vài chiếc xe chầm chậm chạy tới, tiếng hét của fans càng lớn hơn.
May mà có anh bảo an cao lớn chắn đằng trước, nếu không Tô Đào thật sự sợ bản thân bị những người hâm mộ nhiệt tình này đè bẹp.
Đời trước ví của cô lúc nào cũng xẹp lép, không có tiền để đi xem concert của Tô Lê, toàn xem phát lại ở trên mạng, vì thế không biết được cảm giác đi concert là thế nào.
Một chữ đông, hai chữ nhiều người, ba chữ quá ồn ào!
Buổi biểu diễn sắp bắt đầu, vé Thời Hàn đưa là vé VIP, cách sân khấu gần nhất, lối vào cũng không cần phải đi theo đám đông, đi đường dành cho VIP sẽ nhanh hơn, nhiều người như vậy, soát vé cũng mất rất nhiều thời gian.
Nhan Thanh Thanh một đường đi vô cùng phấn khích, đến khi ngồi vào vị trí rồi vẫn không dám tin bản thân đến xem concert của Thời Hàn, liên tục kêu Tô Đào véo cô xem có đau hay không.
"Là thật! Đào Tử, mình thật sự đến xem concert của anh ấy!", Nhan Thanh Thanh kích động nắm tay Tô Đào lắc mạnh.
"Là thật!", Tô Đào cười bất lực, cô cùng Thời Hàn mới quen biết được mấy tháng nhưng hai người giống như vừa gặp đã quen vậy đó, nói chuyện vô cùng vui vẻ, Thời Hàn cũng không hề có dáng vẻ kiêu ngạo của người nổi tiếng, lúc ở cùng Tô Đào cũng không né tránh bất cứ chủ đề nào cả
Tô Đào cùng với những người bạn cùng lớp khác không giống nhau, họ không dám đến gần cậu, chỉ dùng ánh mắt sùng bái nhìn cậu, cô đem cậu trở thành người bình thường, trong lòng Thời Hàn, Tô Đào là bạn học của cậu cũng là bạn của cậu.
Trên sân khấu đột nhiên xuất hiện một đám sương mù, là hiệu quả của băng khô, các fan đồng loạt đứng dậy, hô to tên thần tượng, thi nhau hét chói tai.
"Thời Hàn! Thời Hàn! Thời Hàn!", bên cạnh Nhan Thanh Thanh là fans của Thời Hàn, kéo Nhan Thanh Thanh dậy điên cuồng vẫy vẫy gậy phát sáng trong tay.
Tô Đào nghĩ đến thì cũng đã đến rồi, dù sao cũng phải hết mình chút, dựa lưng vào ghế, vừa lắc lightstick trong tay một cái nó đã không thèm sáng nữa rồi, "Thời Hàn~cố lên, cậu là giỏi nhất", cùng dáng vẻ kích động đến mức muốn lắc bay gậy phát sáng của bạn học Nhan Thanh Thanh ở bên cạnh đúng là không thể so sánh, lộ rõ vẻ yếu ớt.
Cô thật sự đã cố gắng hết sức rồi.
Sau đó tiếng nhạc vang lên, mấy bóng người từ từ xuất hiện trong đám sương mù, Tô Đào ngẩng đầu, với vai trò ca sĩ hát chính và nhảy chính thì Thời Hàn là người đứng ở vị trí center.
Giống như có thần giao cách cảm, Thời Hàn nhìn về phía bên này, nhìn thấy Tô Đào ngồi ở phía dưới, liền cười với cô một cái, màn hình lớn vẫn luôn phát sóng để những fan hâm mộ ở xa cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, nụ cười này của Thời Hàn lập tức trở nên đặc biệt nổi bật, khuôn mặt tươi cười bị phóng to tạo ra một tràng hét lớn.
"Aaaaa~con trai đang nhìn tôi!"
"Aaaaa~con trai cười dễ thương quá, tim mẹ già này không chịu được nữa rồi"
"Aaaaa! Thời Hàn!"
"ZY! ZY!"
"Thằng bé nhà mình cũng cười rồi, wow!"
"Anh ơi! Nhìn em, nhìn em này! Em muốn sinh khỉ con cho anh"
Tô Đào: "..."
Pháp luật không cho phép đâu nhé.
Bạn học Nhan Thanh Thanh nào đó chắc là đã quên cô luôn rồi, Tô Đào quăng cho cô một ánh mắt, tiếp tục mặt không biểu cảm vẫy vẫy gậy phát sáng trong tay, "Cố lên~~~~"
Bài hát mở đầu vừa kết thúc, thành viên của nhóm ZY lần lượt hướng