Đến phần của Tô Đào, mặc dù là lần đầu tiên hát trước nhiều người như vậy nhưng cô cũng không hề mất bình tĩnh.
Trước kia khi đăng ký học Taekwondo, cô cũng đăng ký học luôn lớp thanh nhạc và vũ đạo.
Nói thật tính ra thời gian cô học hát so với nhóm ZY còn lâu hơn, nhưng nói đến kinh nghiệm biểu diễn trên sân khấu thì họ lại phong phú hơn cô.
"Trời ạ!"
"Đây là âm thanh thần tiên gì vậy!"
"Nghe hay quá!"
"Đây thật sự là fan hâm mộ hả? Không phải là thực tập sinh đó chứ, âm quá chuẩn rồi, tuyệt quá."
"Xin lỗi Tranh Tranh nhưng em muốn trèo tường.."
Ai cũng không nghĩ tới Tô Đào không chỉ biết hát mà còn hát hay như vậy nữa, Thời Hàn ở bên cạnh quên luôn cả lời của mình, Tô Đào chỉ có thể tiếp tục hát.
Mặc dù âm thanh còn non nớt nhưng chỉ cần là người trong nghề đều có thể nghe ra tài năng của cô.
Bài hát này của ZY là bài hát có phong cách ấm áp hiếm hoi, Tô Đào phát huy ổn định, vừa kết thúc lập tức nhận được tràng pháo tay của các fan ở dưới.
"Em gái hát hay quá nha, là học sinh nghệ thuật sao?" Tống Tranh phản ứng lại, liền trầm trồ khen ngợi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không phải, cậu ấy..", Thời Hàn đang định giải thích trong vô thức.
Tô Đào vội vàng nói, "Không phải học sinh ban nghệ thuật, chỉ là có học qua thanh nhạc.", cô không muốn nổi tiếng đâu.
"Àh!", Tống Tranh bừng tỉnh, quay sang hỏi Thời Hàn, "Vừa rồi em định nói gì hả?"
Tô Đào cười tít mắt nhìn cậu.
Đối diện với ánh mắt tươi cười của cô, Thời Hàn lập tức nhớ tới dáng vẻ dạy dỗ trùm trường của Tô Đào trong miệng Lưu Niên, từ ngữ phong phú, hình ảnh chuẩn xác, làm cho bức tranh chuyển hóa từ ngôn ngữ sang hình ảnh trong đầu cậu vô cùng sinh động, Thời Hàn rụt rè nuốt nước bọt.
"Không.. không có gì!"
Sau khi xuống sân khấu Tô Đào luôn nghĩ tới vẻ mặt lúc nãy của Thời Hàn, cậu ta hình như đang nghĩ đến chuyện gì đó đáng sợ lắm thì phải.
Không lẽ gặp phải.. quy tắc ngầm gì đó rồi?
Không được! Đợi đến lúc kết thúc cô nhất định phải hỏi rõ cậu mới được.
Cậu ta bây giờ vẫn còn nhỏ, vạn nhất bị lệch lạc đi trên con đường không thể trở về chính đạo thì làm sao, kiếp trước cô thấy không ít minh tinh bị mấy nhà tư bản ép buộc đi vào quy tắc ngầm.
Buổi biểu diễn kết thúc vào khoảng 9h, Tô Đào vẫn không ngừng suy nghĩ về chuyện Thời Hàn bị dính phải quy tắc ngầm, cô cùng Nhan Thanh Thanh gọi một chiếc xe, vừa mới ngồi lên đã nhận được tin nhắn wechat của Thời Hàn.
Đúng lúc! Xem xem cậu nói cái gì, thuận tiện đá sang chủ đề này, một người trưởng thành như cô còn sợ không có biện pháp đá sang vấn đề đó sao?
Thời Hàn: 【Đào Tử, hôm nay cậu hát hay thật đó!】
Tô Đào nghĩ nghĩ một chút, rep lại: 【Cảm ơn nha, cậu cũng rất giỏi! Siêu cấp lợi hại! Cậu lợi hại nhất!】
Thời Hàn: 【Cậu bị nhiễm Lưu Niên rồi hả?】, kèm theo một cái icon vừa khóc vừa cười.
Tô Đào gửi một icon dáng vẻ cười ngây ngô, cô đây không phải là vì cho rằng bầu không khí tốt một chút thì sẽ dễ nói chuyện hơn sao?
Thời Hàn: 【Công ty mình đang chiêu mộ thực tập sinh, cậu có muốn thử một chút không, mình cảm thấy cậu hát cực kỳ hay, hơn nữa cậu cũng được học qua về thanh nhạc, có từng nghĩ đến việc làm một ca sĩ không.】
Làm ca sĩ? Cô thật sự chưa từng nghĩ đến.
Nhưng mà cô có chút động tâm với đề nghị của Thời Hàn nha, lúc nhỏ cô còn từng đóng phim nữa!
Cũng được coi là một ngôi sao nhí nhể, tính ra cô xuất đạo lúc 4 tuổi còn sớm hơn cả Thời Hàn, vậy cũng có nghĩa cô là tiền bối của cậu đúng không!
Nghĩ nghĩ, Tô Đào cười ra tiếng một cái.
Nhan Thanh Thanh nghi hoặc ngẩng đầu, "Đào Tử, cậu cười cái gì vậy, cười cái lông ý!"
"Ha haa ~vui nha~"
Nhan Thanh Thanh cắt một tiếng, "Vừa rồi, cậu còn ngủ gật nữa, tim mình đập mạnh vô cùng! A~", cô gần như kích động đến mức suýt thì ngất luôn.
"Hứ!", Tô Đào bĩu bĩu môi.
【Mình hiện tại vẫn còn nhỏ, không chịu nổi sóng gió tai ương của giới giải trí đâu, đợi mình lớn hơn chút mặc phao cứu sinh đầy đủ rồi lại nói.】
Tô Đào nhìn giao diện wechat hiển thị trạng thái Thời Hàn đang nhập..
Cô còn tưởng rằng cậu sẽ gửi một đoạn văn rất dài, ai ngờ qua một phút sau, Thời Hàn gửi có mấy dấu chấm lửng thể hiện cậu không biết nói gì hơn
Tô Đào gửi lại một cái icon vừa khóc vừa cười, tiếp tục: 【Gần đây cậu có gặp phải chuyện gì phiền phức không?】, ví dụ như chuyện gặp phải quy tắc ngầm gì gì đó..
Thời Hàn: 【?】
Tô Đào: 【Nếu như gặp phải bất cứ phiền phức gì thì cũng không được khuất phục, kể cả phía trước có là dầu sôi lửa bỏng, chỉ cần có ước mơ, chỉ cần dám chiến đấu thì thành công sẽ là của cậu, trên đời này không hề có cái gọi là đường tắt, cách duy nhất để đạt được thành công chỉ có kiên trì cùng nỗ lực.】
【Phải giữ vững