Sự trỗi dậy của đế chế đại việt
dưới chân núi yên ngựa trời đêm một mảnh rộn ràng.
một bản công văn gửi cho tuần phủ nha môn hà tĩnh cùng một bản tấu chương gửi cho triều đình, tất cả đều là công văn hỏa tốc, binh dịch trạm chạy ngay trong đêm.
trong công văn và tấu chương nêu nên thất đại tội của ngô gia hà tĩnh, gồm các tội sau.
“cướp bóc địa phương, giết người vô tội, hoành hành ngang ngược, buôn lậu muối và sắt cho ngoại tộc, rèn luyện tư binh có mưu đồ bất chính, lấn chiếm ruộng đất công, cấu kết thổ phỉ giặc cướp”
từng tội từng tội được tấu lên, lời lẽ đanh thép sắc bén, chứng cứ rõ ràng. bao gồm lời khai của quản gia ngô gia cùng với đầu lĩnh tam đương gia của giặc phỉ xác nhận.
nhân đó kỉ anh quận công xin được xuất lĩnh quân hương dũng đi diệt trừ mối hiểm họa cho dân, hóa giải mối ưu lo cho triều đình.
cả dải đất miền trung chấn động.
thật ra cái này chỉ là để nêu tội danh lấy cớ đi đánh họ ngô thôi, khi đọc xong, mọi người đều cười bỏ qua, bởi vì các đại tộc, phú hào lớn,có ai là không phạm vài điều trong đó đâu cơ chứ.
cướp bóc địa phương, giết người vô tội, hoành hành ngang ngược? buồn cười, phép vua còn thua lệ làng cơ mà, ở làng ở xóm kiểu gì chả xảy ra vài vụ nọ kia.
buôn lậu muối sắt cho ngoại tộc? cái này thì tầng lớp quan lại mới là ông chủ lớn nhất, bọn họ chỉ là chia chút canh thôi.
rèn luyện tư binh mưu đồ bất chính. đkm vô lí người làm ăn mà, nhà lớn việc lớn đâu thể không có mấy người cầm đao bảo vệ đâu.
tóm lại tên họ ngô kia chọc ai không chọc lại đi chọc tên máu chó này cơ chứ, bây giờ bị đánh đến cửa chả ai thương, làm người phải tự biết lấy mình.
ooo
hồng đĩnh biết rằng sẽ có một trường ác chiến với ngô gia, không sớm thì muộn, hắn muốn tận dụng ưu thế bất ngờ của chiến thắng núi yên ngựa đánh úp ngô gia, hắn tin chắc rằng, cuộc chiến này đánh rất đẹp, không có một con cá lọt lưới nào, tin rằng hiện tại ngô khảm còn chưa nhận được tin tức thất bại của quân phỉ cùng âm mưu của mình bị bại lộ.
đánh vào thời điểm sáng ngày mai sẽ tạo được bất ngờ lớn do quân địch chưa kịp chuẩn bị, chắc chắn sẽ giành được toàn thắng cùng với giảm thương vong đến mức thấp nhất.
để chuẩn bị cho trận chiến sáng mai hắn phải chuẩn bị thật kĩ. với đám thợ thủ công từ tỉnh thành trong tay, hắn nghĩ mình cần phải tạo thêm một số vũ khí đơn giản, có sức sát thương lớn, nhằm giành ưu thế tuyệt đối trong trận đánh ngày mai.
quả mìn liêu được sử dụng như một đầu đạn trái phá cỡ lớn hôm nay đã có một màn trình diễn hết sức tuyệt vời, quả thật nó đã tạo bất ngờ lớn cho quân phỉ, làm tan vỡ đội hình đối phương cũng như tinh thần quân địch. thế nhưng hạn chế của nó cũng không ít, rất nặng để có khó có thể ném đi xa, cùng với sức sát thương chưa đạt hiệu quả như mong muốn, do vỏ quả mìn không có khía nên số mảnh văng không nhiều lắm, chủ yếu là sóng xung chấn cùng tiếng nổ chấn nhiếp là chính. thêm nữa rất khó để có thể ném được xa và sử dụng nó như lựu đạn, nên hắn cần phải có một dụng cụ để ném nó đi thay cho sức người. đương nhiên chế một khẩu pháo để bắn đầu đạn đi là không khả thi, chưa nói đám thợ rèn này có biết làm không, chỉ riêng khoản sắt để tạo cùng với điều kiện gấp rút hiện tại là không thể.
phải làm cái gì đơn giản hơn, dễ chế tạo, dễ sử dụng và hiệu quả.
ngay lập tức hắn nghĩ đến việc chế tạo một chiếc máy bắn đá đòn bẩy cỡ nhỏ. cái này đối với đám thợ mộc quả thật không khó gì, chỉ cần có đủ gỗ một đêm có thể chế tạo mấy chục chiếc, yêu cầu không cao ném một hòn đá nặng 5kg bay xa trên trăm bước là đủ. độ chính xác sao, không cần thiết, hỏa lực áp chế gây hoang mang cho địch là đủ, nhiệm vụ của nó là ném đám mìn liêu bay qua tường của ngô gia trang mà thôi, còn rơi vào đâu, giết những ai, cái này phải hỏi chúa.
tuy nhiên mìn liêu không có nhiều, cả gia tài của hắn chỉ có hơn 20 quả, phải gấp rút chế tạo thêm.
nhìn thấy ở phía xa xa có mấy bụi tre gộc, hắn liền nghĩ ngay đến một thứ vũ khí cổ, thời nhà trần dùng để đánh quân mông nguyên, hắn muốn cải tiến thêm sao cho càng uy lực.
rất đơn giản một đoạn thân tre già, dài khoảng nửa mét, đục thông các đốt, nhét thuốc nổ vào trong, cùng với mảnh sành, mảnh gang, hạt sắt vụn, sau đó đóng đinh chi chít bên ngoài.
mọi người đã có thể tưởng tượng ra được uy lực và sức sát tương khủng khiếp của thứ vũ khí này rồi chứ. lắp thêm phần đuôi để cân bằng khi bay nữa thôi là hoàn hảo mô hình của một quả tên lửa rồi.
thế nhưng tổng trọng lượng của nó lên đến hơn 15kg, quả thật là vô phương để ném đi.
đương nhiên hắn cũng nghĩ đến việc gắn thêm liều thuốc phóng để nó hoàn chỉnh trở thành một quả tên lửa đất đối đất tầm gần. giống như tên lửa cachiusa của liên xô vậy.
thế nhưng, chưa nói đến như thế cần phải thí nghiệm liều lượng thuốc phóng cùng với tính toán vô số kể, mà chỉ là số lượng thuốc nổ đen cần dùng để phóng được đầu đạn đi cũng là một con số không hề nhỏ.
vấn đề là, thuốc nổ hắn không có nhiều a, do hành quân gấp rút nên số thuốc nổ bộc phá mang theo, ít đến đáng thương, đa phần thuốc súng để chế tạo, là thu được của bọn phỉ, thế nhưng cũng không nhiều.
bọn này chỉ có vài chục khẩu hỏa mai, thì lấy đâu mà nhiều thuốc súng đây, chưa kể thuốc súng bọn phỉ này chất lượng quá kém, nếu không hắn cũng không phải nhồi thêm nhiều thuốc nổ trên mỗi đầu đạn như vậy.
tổng thể chỉ có 5 đầu đạn như thế được chế tạo, chỉ số đó thôi cũng đã tiêu hao hầu hết số thuốc súng hắn có rồi.
bắn cái thứ này không thể dùng máy bắn đá đòn bẩy được, nên đành chế tạo một cái ballista đơn giản.
nói vậy cho sang cái mồm, chứ thật ra nó chỉ là một cái nỏ lớn đơn giản. cánh cung được làm bằng thân cây tre già, dóc lấy phần ngà tre bên ngoài ép thành nhiều lớp bện lại với nhau. thân nỏ làm bằng một tấm phản gỗ mỏng có rãnh dịnh hướng, đóng thêm một bộ khung thân có nẹp sắt là thành một chiếc ballista đơn giản, nhưng mà nhìn nó bựa đến mức chính hồng đĩnh hắn cũng phải xấu hổ, ngại dùng. hazz tầm này thì liêm sỉ gì nữa.
điều đặc biệt là chiếc nỏ này có thể tháo rời phần cánh cung, thân nỏ và bộ giá đỡ ra để tiện hành quân, có lẽ đây là điều đặc biệt nhất của thứ vũ khí này, để hồng đĩnh vớt vát mặt mũi dân xuyên việt.
vì độ tỉ mỉ trong khâu chế tạo nên suốt đêm chỉ tạo ra được một chiếc, thế nhưng như vậy để bắn 5 quả đạn là đủ rồi.
thứ tiếp theo là lựu đạn cầm tay,
ài ài! lại là một thứ vũ khí đặt tên như vậy cho sang mồm, chứ công binh thời kháng chiến chống pháp nhìn thấy nó chắc hỉ mũi khinh bỉ.
lựu đạn mẹ gì đâu, một đốt tre dày bên trong nhồi thuốc nổ với cắm đinh sắt bên ngoài thôi. ngòi nổ là dây cháy chậm, nguyên lí hoạt động cơ bản giống quả pháo mà tết anh em hay dùng chỉ có điều là vỏ không phải làm bằng giấy thôi. nhưng đành vậy điều kiện thiếu thốn, có vũ khí cầm là tốt rồi, chưa bắt cầm gậy đi đánh nhau đã là may.
và cuối cùng là đám thợ rèn được lệnh cải tạo hết đám súng hỏa mai, lắp thêm một lưỡi lê vào mỗi khẩu súng để tạo thành một lực lượng sung kích, đồng thời biến thành một cây giáo tăng thêm sức mạnh cho lính cầm súng.
thật ra súng có gắn lưỡi lê, lính của hắn đang dùng rồi, thế nhưng cơ bản là không được gia cố chắc chắn, nhiều thằng đâm nhau được vài nhát có dấu hiệu bị lung lay. cũng không phải ai cũng có cây súng như hắn, đâm đến oằn lưỡi lê mà không bị rời.
sau khi nhận lệnh của hồng đĩnh, lão phúc bắt đầu chuẩn bị nhân lực, điều binh khiển tướng vội vàng hô to gọi nhỏ, mà hoàng hải tự nhận trách nhiệm ổn định đám thợ thủ công trở thành phó thủ cho lão phúc.
đầu tiên thu xếp cho thợ thủ công và người nhà đóng trại dưới núi, đám thợ thủ công cùng người nhà đang ngồi quây quần bên bếp lửa nhấm nháp chút cháo thì bất ngờ khi thấy được phát xuống một đám thảm, củi và lương thực, và đồ dùng sinh hoạt liền hai mắt tỏa sáng.
nếu đối phương đã phát những thứ đó thì khẳng định cũng sẽ không khiến cho những người mình phải ở ngoài trời lâu.
lều vải đơn sơ thế nhưng cũng có chỗ trú đêm, không bị phơi sương. hôm nay, khẳng định là không thể về hồng gia bảo được rồi. không cần kì lạ hồng đĩnh tại sao thoáng cái có thể xuất ra nhiều vật tư như vậy, lần này lão phúc đi tỉnh thành có thể nói là vơ vét đến tiêu điều phố chợ hà tĩnh. số