Sự trỗi dậy của đế chế đại việt
cùng với niềm vui hân hoan được cầm binh đánh giặc, dự kiến về một tương lai hoành tráng chuẩn bị làm lại nghề cũ. hắn liền kể với lão phúc là quản gia tin cẩn của hắn người đã chăm sóc hắn từ bé, hiện đang kiêm chức lái xe.
đáp lại bằng ánh mắt quái dị của lão khiến hắn thấy có gì đó sai sai.
-công tử một vệ là chỉ có 500-600 lính người nghe ai nói mà một vệ có đến 2000 lính thế?
hắn vỗ trán cái rụp. mẹ cha wikipedia sai làm hắn tưởng bở.
hồi trước đọc thấy rõ ràng viết là:
quân đội nhà nguyễn có cơ cấu tổ chức như các triều đại trước nó, gồm các lực lượng bộ binh, thủy binh, tượng binh, kỵ binh, pháo binh. cơ cấu tổ chức và hệ thống chỉ huy khá hoàn chỉnh. quân đội nhà nguyễn chia làm hai bộ phận chính quy, một bộ phận đóng ở kinh đô gọi là vệ binh, có nhiệm vụ chính là bảo vệ kinh thành phú xuân "huế". hệ thống tổ chức và biên chế cơ bản gồm có:
- doanh biên chế 5 vệ;
- vệ biên chế 10 đội, đứng đầu vệ là vệ úy;
- đội biên chế 5 thập, đứng đầu đội là suất đội;
- thập biên chế 10 ngũ, do chánh đội trưởng chỉ huy;
- ngũ gồm 5 người, do ngũ trưởng chi huy
mả bố nó theo cách tính nàythì ngũ 5người , thập 10ngũ chẳng phải 50người, đội 5 thập là 250người,vệ 10đội chả là 2500 người còn gì
hazz sai quá sai quá!
chưa hết lão phúc còn dội cho hắn một gáo nước lạnh.
-công tử, chưa nói đến 2000 người chỉ 500 người thôi cũng đủ để kéo sập gia nghiệp nhà ta rồi.
-500 người này là hương binh chiêu mộ nên sẽ cần lương thảo cấp dưỡng, trang bị vũ khí .triều đình sẽ không quản, mà ta thì không thể để họ tay không đi đánh giặc a.
-ngoài 2 khoản trên còn có chút tiền lương cho gia đình binh sĩ. cứ cho là đi đánh nhau vì nghĩa nhưng ở nhà họ còn vợ con, cha mẹ. lao động chính trong gia đình đi rồi họ biết sống sao.
lão phúc nói đến đâu làm hắn há hốc mồm đến đó. ngày trước đi bộ đội ,có hẳn cả mấy ban chuyên ngành lo việc này .tướng thì chỉ cần cầm binh thôi,đâu quan tâm nhiều đến vậy.
đang vắt óc suy nghĩ liền thấy bên đường những thửa ruộng đang mà mạ đang lên mơn mởn hắn liền lóe lên một phương án. liền giật mạnh gọi lão phúc.
-lão mau về kiểm toán xem nhà ta còn bao nhiêu tiền mặt, đồ có giá trị, bất động sản, ruộng đất nhanh lên ta có việc cần.
nhanh sau đó một danh sách đã được đưa tới trước mặt hắn. trong đó hắn hiện đang sở hữu gần 300 mẫu ruộng tốt 600 mẫu ruộng loại 2.
chủ yếu tập trung ở hà tĩnh vì hắn được phong tước kỉ phong quận công ở hà tĩnh ,cho nên đất phong ở đó .cộng thêm vị ông ngoại tiện nghi của hắn là một hiệu úy cẩm y vệ lúc sinh thời cũng dựa hơi cháu mà về đó thu mua cộng với lấn chiếm được một số lớn ruộng đất và bây giờ đều đứng tên hắn.
nhìn đến đây trong lòng hắn liền nở hoa.
-có số ruộng đất này không còn lo lắng đến chỗ sắp xếp cho người nhà binh sĩ rồi.
trên đất này không thiếu tá điện nông nô mà theo nguyên tắc nông nô hộ thuộc quyền sở hữu tuyệt đối của gia chủ. vậy nên việc họ phục vụ cho gia chủ là tất lẽ dĩ nhiên.
ngay chiều hôm đó một chính lệnh của kỉ phong quận công được ban bố bay thẳng về đất phong.
nội dung chính sách rất dõ dàng. đi lính cho gia chủ thì người nhà được giảm thuế ruộng, bản thân người đi lính có tiền lương hàng tháng. nếu tử trận thì con em được bảo đảm nuôi dưỡng trợ cấp, giải trừ thân phận nông nô, cấp điền sản đủ canh tác. phục vụ 10 năm cũng có chế độ giải bỏ thân phận nông nô cấp ruộng đất. bị thương không chiến đấu được thì cho về làm ruộng, giải bỏ thân phận nông nô cho thuê ruộng canh tác với tiền thuế rẻ.
ngoài ruộng đất ra còn có một tửu lâu làm ăn tàm tạm. một xuất cổ phần ruộng muối mà hằng năm thu lợi nhuận trên dưới 500 lượng bạc. một số tranh chữ đồ cổ và 6000 quan tiền mặt. đây là một số tiền khá lớn vào thời đó.
theo đó giá cả hiện nay 1 quan tiền bằng 200đồng tiền lớn .có thể mua 4 thăng gạo ,đủ cho một gia đình 4 người sống qua một tháng.
hắn liền bảo lão phúc bán hết tửu lâu và ruộng muối. gom góp được thêm 4000 quan nữa. tổng là 1 vạn quan tiền.được có vậy là do bán gấp nên bị ép giá chỉ được có vậy chứ hai loại sản nghiệp đẻ ra tiền này thường có giá trên trời và sẽ chẳng ai ngu đi bán cả.
điều này làm lão phúc khuyên nhủ khóc hết nước mắt thiếu điều quỳ xuống van xin hắn đừng bán. không thì sau này cả nhà lớn bé sẽ sống sao. hắn thì đương nhiên rồi ,mặc kệ.
hắn vào cung từ biệt mẹ bà nguyễn thị loan. kết quả là bị giữ lại không cho đi ,bà khóc hết ngày sợ việc binh đao nguy hiểm. hắn mất hết sức chín trâu hai hổ mới khuyên được bà rằng hắn ra đi vì đất nước sau này đất nước sạch bóng giặc ngoại xâm rồi hắn sẽ về bên bà.
có lẽ lần từ biệt này không chỉ