Edit: Diệp Vũ Lam
Truyện được edit và chia sẻ miễn phí tại https://truyen5s.com/ và Wattpad @diepvulam520
Đêm hôm đó, Tô Nam Tinh ngủ rất sâu, tiếng sóng biển vỗ rì rào bên ngoài giống như một khúc hát ru cô vào giấc ngủ, kết hợp với tiếng nhịp tim đập của Chu Dịch đã làm cho Tô Nam Tinh cảm thấy rất yên lòng.
Sáng sớm lúc thức dậy, cô phát hiện tay của mình bị Chu Dịch nắm chặt.
Tô Nam Tinh không nhịn được cười, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ sát đất, chiếu vào khuôn mặt đẹp trai của Chu Dịch.
Mối quan hệ của bọn họ không còn đơn giản là cấp trên – cấp dưới nữa, bọn họ đã là một cặp tình nhân.
Từ nay về sau, giám đốc Chu mà toàn bộ nhân viên nữ độc thân muốn ngủ chung đã thuộc về cô. Chỉ có một mình cô mới có thể hưởng thụ ngón tay thon dài, lồng ngực cứng rắn, thậm chí cả nụ cười vạn người mê của anh.
Giám đốc Chu cao quý đó là của cô.
Mặc dù có rất nhiều trở ngại được đặt ra trước mắt bọn họ, chẳng hạn bọn họ không thể nào không bị phát hiện, hoặc là lỡ như sau khi bị phát hiện, bọn họ phải chia tay thì cô phải làm gì đây. Có rất nhiều trở ngại vẫn còn tồn tại, cô cũng còn có lý trí, nhưng mà cô không thể kiểm soát được trái tim của mình.
Cô có thể kìm nén tình cảm của mình, có thể tiếp tục đối xử lạnh lùng với anh, thế nhưng hương vị của tình yêu đến từ hai phía thật sự quá tuyệt vời.
Anh thích cô, thích ôm cô vào trong lòng, thậm chí còn cưng chiều cô, những điều đó càng làm cho cô cảm thấy ngọt ngào. Do bọn họ thích nhau nên cơ thể cũng kết hợp rất ăn ý. Dạng tình yêu mà có thể dựa vào gần nhau, lắng nghe tiếng tim đập thực sự rất tuyệt vời.
Sự kết hợp giữa tâm trí và thể xác thật quá tuyệt vời.
Vì vậy hãy để cho cô mang theo lý trí chìm vào trong đó một lúc, tận hưởng một tình yêu đơn giản trong chốc lát. Anh thích cô, cô cũng muốn đáp lại anh.
Tô Nam Tinh rón rén đứng dậy và đi làm vệ sinh cá nhân, dự định mặc quần áo chỉnh tề rồi đợi Chu Dịch thức dậy để cùng đi ăn. Kết quả là khi cô đã chuẩn bị xong, cũng đã mặc quần áo chỉnh tề, hôm nay cô mặc chiếc đầm caro màu đỏ trắng năng động, buộc tóc đuôi ngựa cao, trang điểm nhẹ nhàng, thoa một màu son lấp lánh khiến đàn ông nhìn đều muốn hôn.
Nhìn trông rất ngọt ngào giống như một quả anh đào thơm ngon, khiến cho người khác muốn hôn một cái để xem có ngọt ngào giống như trong tưởng tượng hay không.
Sau đó, Chu Dịch đã hành động.
Bọn họ vốn dĩ đã mặc quần áo chỉnh tề, Tô Nam Tinh đẩy anh ra, “Đã mặc quần áo chỉnh tề rồi…”
Chu Dịch tháo hai cúc áo sơ mi ra, vẻ mặt rất nghiêm túc, “Được, sẽ không làm nhăn quần áo.”
Cái gọi là không làm nhăn quần áo quả đúng là không có làm nhăn, thậm chí cũng không cởi váy ra, thiết kế phần trễ vai của chiếc đầm rất dễ dàng kéo xuống làm lộ ra bộ ngực mềm mại đang khẽ run, thiết kế tà váy cũng dễ dàng vén lên.
Đặc biệt là nhìn thấy Tô Nam Tinh mặc bộ nội y viền ren màu đen càng làm anh thêm động tình. Những miếng vải mỏng viền ren màu đen đã làm nổi bật làn da trắng mịn và “đỉnh nhọn” màu hồng nhạt của Tô Nam Tinh, quả thực là một sự kích thích thị giác rất lớn.
Kẻ cuồng màu đỏ Chu Dịch cảm thấy Tiểu Tinh Tinh của anh mặc màu đen cũng rất đẹp, còn hỏi tại sao Tô Nam Tinh lại mua nội y màu đen, Tô Nam Tinh trả lời: “Mua vào tối hôm qua.”
Chu Dịch sửng sốt, một lát sau mới có phản ứng. Thì ra bộ nội y màu đỏ mà cô mặc vào tối hôm qua là bộ trước đây mua ở thành phố Sa Hải, thật ra hôm qua cô cố tình mặc nó là để chuẩn bị cho anh!
Cái suy nghĩ này làm cho đôi mắt của anh càng thêm sâu thẳm, nói: “Sau này chỉ có thể mặc cho anh xem.”
Quần áo cũng không có bị nhăn, Chu Dịch ép Tô Nam Tinh lên cánh cửa phòng khách sạn, mạnh mẽ làm một lần.
Tô Nam Tinh còn có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện ở bên ngoài hàng lang, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nhân viên phục vụ giúp khách kéo vali. Chu Dịch còn xấu xa dùng sức đụng chạm vài lần, Tô Nam Tinh sợ đến mức phải lấy tay che miệng lại, sợ mình sẽ phát ra âm thanh.
Nhưng càng làm vậy, bọn họ càng động tình hơn.
Sau khi kết thúc, Chu Dịch giúp cô chỉnh lại quần áo, nhìn thấy màu son môi của cô thì liếm
Tô Nam Tinh thở hổn hển, đánh vào người anh.
Khi hai người đi ra khỏi khách sạn thì đã là buổi trưa, Tô Nam Tinh tức giận đến mức liên tục nhéo vào eo của Chu Dịch, có điều cơ bắp của Chu Dịch rất rắn chắc nên không thể nhéo nổi, ngược lại còn làm đau đầu ngón tay của mình.
Chu Dịch kéo cô lại, xoa tay của cô rồi nói: “Đừng giận, lần sau anh sẽ chú ý.” Nhưng sau khi nói xong, anh còn nói: “Có điều chuyện này cũng không thể trách anh được. Có một cô bạn gái xinh đẹp như em, nếu anh có thể kiềm chế được thì anh không phải là một người đàn ông.”
Giám đốc Chu trưng ra vẻ mặt nghiêm túc thường ngày khi nói mấy lời ân ái với Tô Nam Tinh, làm cho Tô Nam Tinh phải bật cười.
Chu Dịch nắm tay cô, nói: “Đi thôi bạn gái.”
Buổi chiều cuối cùng ở thành phố Liên Sơn, sau khi ăn xong, bọn họ nắm tay nhau đi dạo trên bãi biển. Tô Nam Tinh đi chân trần trên biển, sóng biển liên tục xô vào đôi chân trắng nõn nà của cô. Có rất nhiều vỏ sò trên bãi biển bị sóng đánh dạt vào bờ, Chu Dịch liền ngồi xổm xuống nhặt vỏ sò ở rất nhiều nơi.
Tô Nam Tinh hỏi anh: “Làm gì vậy?”
Chu Dịch trả lời: “Lần trước lúc ở thành phố Sa Hải, em nói là muốn nhặt những vỏ sò màu đào. Lúc đó chúng ta còn nói là sẽ cùng nhau nhặt, nhưng sau đó bận rộn quá nên quên mất.” Quả thực lúc ở thành phố Sa Hải, hai người đều rất bận rộn. Khi đó do không biết lúc quay về thành phố S sẽ như thế nào, Chu Dịch gần như bị “đói khát,” lúc nào cũng lôi kéo cô làm những chuyện không biết xấu hổ, quên bẵng chuyện nhặt vỏ sò.
Anh nói: “Bây giờ cũng không quá muộn để nhặt vỏ sò với em.”
Thì ra anh vẫn còn nhớ rõ chuyện này.
Tô Nam Tinh cũng ngồi xổm xuống, bắt đầu tìm những vỏ sò màu đào. Lật cả buổi mà cũng không lật được bao nhiêu vỏ sò, ngược lại có rất nhiều con còng biển nhảy ra ngoài, bò tới bò lui tán loạn. Có một con còn bò lên bàn chân của Tô Nam Tinh, vừa ngứa vừa ướt làm cho cô cười liên tục.
Bọn họ chơi đùa cho đến khi mặt trời lặn, hoàng hôn sáng rực rỡ trên biển, màu đỏ của hoàng hôn đã nhuộm cả mặt biển màu xanh. Bọn họ đứng ôm nhau trên bãi biển, ngay cả cái bóng cũng dính chặt vào nhau.
Chu Dịch nhịn không được liền hôn nhẹ lên đôi môi của cô, cô cũng cười ngọt ngào lại với anh.
Tô Nam Tinh nhìn cảnh sắc tươi đẹp, suy nghĩ rằng rõ ràng nước biển của thành phố Liên Sơn không trong veo bằng của thành phố Sa Hải, thế nhưng cô lại cảm thấy cảnh sắc ở đây rất đẹp.
Có lẽ là do bọn họ đang dựa sát vào nhau.
Lúc mặt trời lặn, bọn họ cũng chuẩn bị đi về.
Lúc xoay người lại, Chu Dịch nói với cô: “Đưa tay ra.”
Tô Nam Tinh đưa tay ra, “Nếu anh đặt vào tay em một con sao biển hoặc là một con nhím biển gì đó…” Còn chưa nói xong, cô phát hiện trong lòng bàn tay của mình là một vỏ sò màu đào, đúng hơn là màu hơi tím hồng, nhưng mà rất dễ thương.
Chu Dịch nói: “Không phải em nói vỏ sò màu đào sẽ mang đến may mắn cho em sao? Anh tặng may mắn cho em.”
Anh đưa tay ra xoa đầu của Tô Nam Tinh, ôm lấy vai cô rồi đi đến chỗ chiếc xe, nói: “Anh đều biết những trở ngại trong công việc, những lo lắng của em, nhưng mà tốt hơn nhất là em cứ giao những chuyện này cho anh giải quyết.”
Tô Nam Tinh hỏi: “Vậy em sẽ làm gì?”
Chu Dịch đáp: “Em có trách nhiệm ở bên anh, được anh cưng chiều.”
Anh nói: “Sau này, anh sẽ là người đàn ông của em, em phải học cách dựa vào anh.”
Trong lòng của Tô Nam Tinh cảm thấy rất ấm áp, giống như có một dòng nước nóng chảy qua.
← Chương 38 | Chương 40 →