Lam Hi Thần ôm trong chốc lát, bình ổn nỗi kinh hoàng mà cảnh trong mơ mang đến mới nhận ra tình huống hiện tại, cuống quít buông Kim Quang Dao ra.
Ôn Tình ho nhẹ một tiếng càng làm cho Lam Hi Thần quẫn bách, Kim Quang Dao ngồi dậy mới buông bàn tay hai người đang nắm nhau ra, cũng không hỏi Lam Hi Thần cái gì.
Ôn Tình lại bắt mạch cho Kim Quang Dao lần nữa, xác định không đáng ngại liền bắt đầu vừa viết đơn thuốc vừa nhịn không được quở trách Kim Quang Dao không uống thuốc nghỉ ngơi đúng hạn, thấy Kim Quang Dao theo bản năng muốn phủ nhận liền trừng mắt liếc tên người bệnh không nghe lời này một cái.
"Ngụy Vô Tiện đã nói bao nhiêu lần rồi! Ngươi còn tiếp tục lăn lộn như vậy, bổ mấy cũng thành bổ ngửa, thậm chí còn có thể vỡ phách lần nữa."
Kim Quang Dao đành phải cười nói: "Nhưng ta làm tông chủ, có khi công việc bận rộn cũng bất đắc dĩ." Vờ như không thấy vẻ mặt không tán đồng của Lam Hi Thần.
"Vậy Liễm Phương Tôn mấy ngày nữa đến chỗ ta một chuyến." Ôn Tình dọn dẹp đồ đạc của mình, quay đầu nhìn thoáng qua Tô Thiệp: "Lần này làm điều kiện, ta phải mượn Liễm Phương Tôn một người."
"Ôn cô nương cứ việc mở miệng." Quần áo của Kim Quang Dao còn lỏng lẻo chưa chỉnh tề, duỗi tay thắt lại đồng thời giương mắt muốn nhìn Ôn Tình, lại không khéo đối diện với ánh mắt Lam Hi Thần đang rơi trên lồng ngực bại lộ trong không khí của hắn.
Kim Quang Dao nhanh chóng dời tầm mắt hướng về phía Ôn Tình, Ôn Tình chớp chớp mắt với hắn, hắn nhanh chóng hiểu ý, liền nói với Tô Thiệp: "Mẫn Thiện, ngươi đi theo Ôn cô nương đi.
Nhớ kỹ, đừng để người ta cãi nhau, không cho phép động thủ.
Động thủ phạt nửa năm tiền mua kẹo."
Tô Thiệp nháy mắt hiểu ý của Kim Quang Dao, chắp tay lĩnh mệnh liền đi theo Ôn Tình, chỉ có một mình Lam Hi Thần nghe như lọt vào trong sương mù.
Kim Quang Dao thấy gương mặt thắc mắc của Lam Hi Thần, cười giải thích: "Ôn cô nương không biết nhị ca đã biết Tiết Dương vẫn còn ở lại Kim Lân Đài, liền không nói ra trước mặt nhị ca, xem như bí mật giữa đệ và đám người Ngụy công tử đi."
"Có điều, nhị ca đã sớm biết Tiết Dương ở Kim gia rồi? Cả chuyện Âm Hổ Phù xuất hiện trở lại nữa?"
Lam Hi Thần thành thật đáp: "Những việc này là đại ca tới Vân Thâm Bất Tri Xứ nói cho ta.
Sau khi đại ca đi không lâu, ta cảm thấy trong lòng bất an, nếu ta sớm tới Kim Lân Đài kịp...!thì sẽ không..." Sẽ không để A Dao ngã xuống Kim Lân Đài.
Nghĩ đến Nhiếp Minh Quyết bởi vì việc Tiết Dương ở lại Kim gia cùng với Âm Hổ Phù xuất hiện trở lại mà đá Kim Quang Dao xuống Kim Lân Đài, ánh mắt y liền trở nên ảm đạm.
"Đây không phải là việc mà ai cũng có thể đoán trước, chỉ là khi đó đệ chưa kịp giải thích rõ ràng với đại ca." ( Thôi Dao ơi giải thích làm chi! Với loại người đó càng giải thích thì chỉ càng làm người ta quy tội cho mình thôi!!!)
"Ta hiểu A Dao, cũng tin A Dao."
"Nhị ca không sợ đệ nói dối sao? Ở trong mắt đại ca, đệ không phải là người tốt gì cả."
"Ta tin A Dao, A Dao cũng tin nhị ca, hoàn toàn không cần phải nói dối." Lam Hi Thần nói rất chắc chắn.
"Có điều tính tình của đại ca hơi táo bạo, mới khiến cho hiểu lầm giữa hai người càng ngày càng sâu."
"Tính cách của đại ca đệ hiểu.
Nhưng trong mắt huynh ấy, đệ sẽ hại người, sẽ hại nhị ca.
Có lẽ đệ vốn chính là ác...!Ưm!" Kim Quang Dao thở dài, nói được một nửa thì bị Lam Hi Thần giơ tay che miệng lại.
"A Dao không phải ác, ta biết A Dao tuyệt đối sẽ không hại ta." Lam Hi Thần nhìn vào mắt Kim Quang Dao trước mắt, nghĩ đến câu nói của Kim Quang Dao trong mộng cảnh: "Nhưng ta duy nhất chưa từng nghĩ sẽ hại huynh..."
"Ta không biết là từ khi nào mà lòng tin của A Dao dành cho nhị ca bắt đầu dao động, nhưng tín nhiệm là lẫn nhau, A Dao có thể nói cho nhị ca, ta đã làm gì khiến A Dao cảm thấy không đáng tin cậy không?"
Kim Quang Dao ngây ra một lúc.
Hắn trước hết là cảm thấy Lam Hi Thần đã biết chút gì đó, nhưng hắn không cảm thấy mình sẽ bại lộ ra cái gì.
Chỉ là ánh mắt của Lam Hi Thần lại làm hắn bắt đầu hoảng hốt.
Vì thế hắn vội vàng lảng sang chuyện khác: "Về việc Âm Hổ Phù xuất hiện trở lại, hôm nay đệ mới