Lam Hi Thần nhìn dáng người Kim Quang Dao, trong lòng cảm thán một tiếng: "Gầy quá!" Mới ý thức được mình đang làm ra hành vi thất lễ cỡ nào, vội vã dời tầm mắt đang dính trên người Kim Quang Dao đi, ho nhẹ một tiếng giảm bớt xấu hổ: "Ta thấy A Dao mơ mơ màng màng muốn chìm vào trong nước, tưởng A Dao ngất xỉu, cho nên..."
Kim Quang Dao cũng chỉ gật gật đầu, theo bản năng sờ cái mũi che dấu xấu hổ.
Lam Hi Thần ăn ý xoay người sang chỗ khác, Kim Quang Dao bước ra thau tắm lấy khăn khô treo trên bình phong lau sạch sẽ thân thể sau đó phủ thêm quần áo sạch vào.
"Nhị ca đột nhiên vòng lại, là đã xảy ra chuyện gì à?" Kim Quang Dao nhẩm tính thời gian, Lam Hi Thần rời Kim Lân Đài còn chưa đến hai canh giờ.
"Trên đường về Vân Thâm Bất Tri Xứ ta nhận được thư của Vong Cơ, báo cho ta trấn Liễu Kỳ bùng nổ tà sùng quy mô lớn, cả nhà Trần thị không một ai may mắn thoát khỏi.
Tình huống khẩn cấp, Vong Cơ đã dẫn một đám đệ tử đi trước." Trấn Liễu Kỳ thuộc về phạm vi Vân Thâm Bất Tri Xứ quản hạt, nhưng cách Vân Thâm Bất Tri Xứ hơi xa, ngược lại cách Lan Lăng Kim thị gần hơn, Lam Hi Thần không nói hai lời vòng lại Kim Lân Đài xin cứu viện.
Kim Quang Dao nghiêm sắc mặt đi ra cửa phân phó: "Lập tức sắp xếp một trăm tu sĩ theo ta đến trấn Liễu Kỳ, khẩn trương!" Một người ngoài điện lĩnh mệnh đi.
"A Dao, hiện tại linh lực của đệ còn chưa hoàn toàn khôi phục, ta không thể để đệ đi mạo hiểm."
Nhưng Kim Quang Dao đã cầm lấy Hận Sinh bên mép giường, thái độ kiên định: "Nhị ca, chuyện Âm Hổ Phù tái hiện không thể khinh thường, Tử Hiên ca hẳn đang trên đường về Kim Lân Đài, Kim Lân Đài có bày kết giới, sẽ không có việc gì.
Đệ thân là tiên đốc, không thể đứng ngoài cuộc, đệ phải đi." Nói xong lại biến thành mèo con ngoan ngoãn: "Chẳng phải vẫn còn nhị ca ở bên cạnh đệ đấy thôi, đệ sẽ không sao đâu."
Kim Quang Dao thái độ cường ngạnh lại yếu thế với mình, Lam Hi Thần thật sự không còn cách nào, chỉ đành nhẹ nhàng nắm lấy tay Kim Quang Dao: "A Dao, trên đường có bất luận tình huống gì nhất định phải nói cho nhị ca, tuyệt đối không được cậy mạnh."
Kim Quang Dao thấy tình thế đã thu phục, vội vàng cười đồng ý: "Vâng, đệ nghe nhị ca."
Sau đó không lâu tu sĩ Kim gia theo Kim Quang Dao đến trấn Liễu Kỳ đã tập trung trước Kim Lân Đài đợi mệnh.
Kim Quang Dao vốn định tự ngự kiếm, nhưng Lam Hi Thần đã trước một duỗi tay về phía hắn, ý tứ rất rõ ràng.
Kim Quang Dao nghĩ trước kia hai người đi săn đêm cũng từng có không ít tình huống như vậy, vì thế giữa ban ngày ban mặt, Liễm Phương Tôn bước lên Sóc Nguyệt của Trạch Vu Quân, mặt không đổi sắc ôm lấy Trạch Vu Quân.
Lam Hi Thần tu vi cao nên tốc độ ngự kiếm khá nhanh, nhưng y lại lo lắng Kim Quang Dao dễ nhiễm lạnh liền giấu kín Kim Quang Dao ra phía sau mình, để Kim Quang Dao ôm sát mình, để phòng bất trắc.
Rất nhanh đã đến trấn Liễu Kỳ, Lam Hi Thần gặp mặt đệ đệ nhà mình xong liền đến nơi tà sùng bùng nổ để trấn áp trước.
Tà sùng như thể biết bọn họ đã đến liền trốn tránh, làm cho bọn họ tìm kiếm hồi lâu cũng không thấy bóng dáng.
Sắc trời chưa tối mà trấn Liễu Kỳ đã bị sương trắng quỷ dị đến cực điểm bao trùm, sương trắng lại ảnh hưởng đến khả năng quan sát động tĩnh chung quanh của họ, bởi vậy càng phải cẩn thận hơn.
Lam Hi Thần vẫn luôn âm thầm chú ý chặt chẽ tình hình của Kim Quang Dao, sợ mình có một chút nào vô ý.
"Những bá tánh khác đã được các đệ tử di chuyển đến nơi an toàn rồi." Lam Vong Cơ nói với Lam Hi Thần, trong lúc đó cố ý vô tình liếc qua Kim Quang Dao bên người Lam Hi Thần vài lần.
Kim Quang Dao có một loại cảm giác bị người ta xoi mói, liền vô ý thức tránh ra sau Lam Hi Thần.
Hắn vẫn còn ám ảnh chuyện Lam Vong Cơ chặt đi cánh tay phải của mình ở miếu Quan Âm.
Tuy nói Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần gần như giống nhau như đúc, nhưng hắn vẫn không nhấc nổi nửa phần thiện cảm với Lam Vong Cơ.
Lam Hi