Tìm kiếm tà sùng trên diện rộng tương đối phiền toái, bất tri bất giác sắc trời đã bắt đầu tối xuống.
Ngụy Vô Tiện và Kim Quang Dao song song đi lên đầu, Lam thị song bích đi ở phía sau.
Toàn bộ hành trình Lam Vong Cơ không nói một chữ, ngay cả khi Ngụy Vô Tiện xuất hiện cũng chỉ nhìn chằm chằm người kia, Ngụy Vô Tiện cũng làm bộ không nhận ra ánh mắt của Lam Vong Cơ.
Lam Hi Thần thấy trạng thái đệ đệ nhà mình như vậy liền hết sức căng thẳng, nhỏ giọng hỏi Lam Vong Cơ: "Vong Cơ, đệ vui vẻ hay kích động vậy? Sao không nói mấy câu với Ngụy công tử?"
Lam Vong Cơ cứng đờ nghẹn ra hai chữ: "Không có."
"Hay là chúng ta đến phủ Trần thị nghỉ một đêm đi, để tà sùng tự tìm tới cửa chẳng phải tốt hơn sao?" Ngụy Vô Tiện đột nhiên nói.
Kim Quang Dao trầm mặc, Lam Vong Cơ cũng trầm mặc, mọi người đều yên lặng nhìn về phía Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần tức khắc cảm thấy vô cùng áp lực, nhưng không thể không mỉm cười nói: "Vậy cứ theo lời Ngụy công tử đi, tìm kiếm lâu như vậy cũng không thấy bóng dáng nào cả."
Bốn người cùng các tu sĩ Kim gia khác tới gia phủ Trần thị sắc trời đã tối hẳn, ban đêm gió mát, Kim Quang Dao không tự giác rùng mình, tiếp theo liền thấy trên vai ấm áp, liếc qua phát hiện Lam Hi Thần đang khoác áo ngoài của mình lên người hắn.
"Nhị ca, đệ không lạnh." Kim Quang Dao nói xong định cởi ra trả cho Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần làm sao không biết Kim Quang Dao đang lạnh run, lại sợ Kim Quang Dao cậy mạnh liền đổi lý do: "Trên giáo phục Lam gia có thêu phù chú có thể tránh cho tà sùng tới gần, A Dao khoác vào ta yên tâm hơn."
Kim Quang Dao biết lúc này nói nhiều lại thành làm kiêu, liền tiện thể kéo quần áo Lam gia của Lam Hi Thần lại chặt hơn, vừa lúc thoáng thấy Ngụy Vô Tiện bên cạnh vừa kinh ngạc lại hưng phấn chớp chớp mắt, khóe mắt giật giật.
Tu sĩ Kim gia bắt đầu bận rộn cắm một ít Chiêu Âm Kỳ, vẽ trận pháp trong đại viện không một bóng người của Trần thị, Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ cũng gia nhập hỗ trợ, Ngụy Vô Tiện thấy không có chuyện liên quan đến mình bèn vắt chân ngồi trên một tảng đá trong sân, Kim Quang Dao vốn định ra giúp liền bị Ngụy Vô Tiện giữ chặt lại.
"Hồn còn chưa chữa xong, xem náo nhiệt cái gì!" Ngụy Vô Tiện nháy mắt với Kim Quang Dao.
Kim Quang Dao biết Ngụy Vô Tiện có chuyện muốn nói với mình liền ngồi xuống, ra hiệu với Lam Hi Thần ý bảo mình không sang giúp.
"Liễm Phương Tôn, ta vẫn luôn tò mò, ngươi và Trạch Vu Quân có phải là....!cái loại quan hệ đó không?" Ngụy Vô Tiện nói xong liền thấy Kim Quang Dao liếc xéo hắn.
"Ấy ấy ấy, đừng thẹn thùng, ta nói thật đấy!" Để tránh bị người khác nghe được, Ngụy Vô Tiện vội hạ thấp giọng: "Liễm Phương Tôn, quan hệ giữa ngươi và Trạch Vu Quân thật sự quá tốt, lại hay ở chung một phòng thắp nến tâm sự suốt đêm, ai sẽ không..."
"Không phải muốn nói chính sự à? Còn không nói, Hàm Quang Quân sắp tới rồi đấy." Kim Quang Dao lạnh nhạt làm lơ Ngụy Vô Tiện hóng hớt.
Ngụy Vô Tiện quả nhiên câm miệng hóng chuyện, nháy mắt trở nên đứng đắn: "Là về việc Âm Hổ Phù xuất hiện trở lại mà Liễm Phương Tôn báo cho ta."
"Lúc tiêu hủy Âm Hổ Phù, ta, còn có Tiết Dương, cũng đồng thời tiêu hủy cả những tư liệu liên quan, đây là ngươi và ta làm chứng." Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm bao la: "Thế nhưng, nếu nói tất cả những gì có liên quan đến Âm Hổ Phù đã hoàn toàn không còn