Tình Phong cúi gầm mặt đi đến chỗ Trình Ảnh Quân rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
Lúc này, mắt cô vô tình lướt ngang qua một lượt các đồ vật trên bàn, dừng lại ở hũ cốt của cha mình.
Hoá ra, cả buổi sáng anh mất tăm mất tích, là vì ra ngoài để lấy lại nó giúp cô.
Như vậy xem ra, cô thật sự đã hiểu lầm anh, bản thân còn tự cho mình là đúng nên mới xảy ra cớ sự này.
Bây giờ không còn thấy uất ức nữa, ngược lại cô thấy mình thật vô dụng và có lỗi với anh.
Cô sụt sùi nước mắt, ngồi đó nhìn Trình Ảnh Quân đang khom lưng vì mình mà sát trùng vết thương ở hai đầu gối.
Vết trầy xước cùng vết sưng trên vai anh không nhẹ, vậy mà anh còn chẳng quan tâm đến nó, chỉ lo cho cô.
Anh càng chu đáo với mình, Tình Phong càng thấy bản thân quá đáng.
Nhớ lại cảnh tượng lúc nãy thật sự quá nguy hiểm, nếu như chiếc xe đang chạy đến không phải xe máy mà là ô tô, thì cô thật sự không dám hình dung chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
"Mạng của anh đáng giá như vậy, tại sao lúc nguy hiểm còn xông ra cứu tôi?"
Trong lời nói này của cô, vẫn còn sót lại một chút kiêu ngạo của bản thân.
Trình Ảnh Quân ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy dáng vẻ này của anh ân cần hiếm thấy, đôi tay nhẹ nhàng chạm vào chân cô.
Lúc đó anh không nghĩ nhiều như thế, chỉ làm theo bản năng mà chạy ra kéo cô vào trong.
Vốn định vào cùng cô, nào ngờ lức kéo mạnh quá lại làm anh bật ngược ra phía ngoài, cũng xem như là cái mạng này lớn, bị xe tông mạnh như vậy mà chỉ trầy xước và sưng vài chỗ.
Anh cười nhàn nhạt, Tình Phong ngồi trên giường nhìn xuống có thể thấy được khoé môi anh đang cong lên, phía sau mái tóc màu đen huyền ấy.
"Cái mạng này thì có gì đáng giá? Sống không ý nghĩa, chết thì lại làm khổ Diêm Vương.
Em nói xem, để một người bướng bỉnh như em sống sót, không chừng lại có ích hơn tôi."
Tình Phong vừa giận lại vừa thương, những lúc như thế này anh vẫn còn cố ý châm chọc cô cho được.
Nhìn thấy hũ tro cốt, trong lòng cô chợt nặng nề tâm sự.
Cô nợ anh một chuyến bay sang Việt Nam, nợ anh một lần giúp đỡ để tìm lại hài cốt của cha, bây giờ còn nợ anh một mạng.
Không thể ngờ, ông Trời cho cô và anh gặp nhau, rồi lại để cô nợ anh nhiều như vậy.
Người ta thường nói, nợ tiền bạc thì rất dễ trả, dứt rồi thì thôi, nhưng thứ nợ khó trả nhất trên đời này chính là nợ ân tình, nghĩa tình.
Trong mắt của cô, Trình Ảnh Quân là kiểu người đàn ông suy nghĩ khác mình gần cả một thế kỉ, trải đời nhiều hơn, chín chắn hơn.
Có lẽ do vậy, nên những gì anh nói với cô đều khiến cô bị thuyết phục, lập tức nhận ra mình sai ở chỗ nào.
Lần này cô quả thực thua tâm phục khẩu phục, ra ngoài không nói với anh tiếng nào, khiến anh phải lo lắng một phen.
Mà con người này lúc lo cũng làm cho người ta sợ đến chết khiếp, nói năng cộc lốc, vẻ mặt lạnh nhạt đằng đằng sát khí.
Dường như, cô thấy anh của lúc đó rất khó chịu, không giống với dáng vẻ của bình thường.
Dù là vậy, cô cũng không có ý định nhắc lại chuyện cũ,