Vừa hạ cánh xuống sân bay, Trình Ảnh Quân đã nhận được một cuộc điện thoại.
Anh không để Tình Phong đợi, mà vừa đi cùng cô vừa nghe máy.
Cô thi thoảng lại ngước lên nhìn anh, không biết người ở đầu dây bên kia nói gì mà sắc mặt anh dần trở nên nghiêm trọng.
Thấy anh đã cúp máy, cô mới hỏi.
"Có chuyện gì sao?"
Anh nhìn sang cô, ngữ điệu lạnh lùng.
"Em muốn biết à?"
Thấy anh như vậy, cô đột nhiên bị cứng họng không hỏi được nữa.
Con người của anh lạnh nóng khó lường, không biết khi nào thì sẽ dịu dàng chu đáo, khi nào thì sẽ tạt gáo nước lạnh vào mặt cô.
Vậy nên, cô nghĩ khi đi cùng anh, ít nói một chút sẽ tốt hơn.
Hai người đi cùng nhau lên taxi, đi cả ngày dài khiến Tình Phong bắt đầu thấy buồn ngủ, ngáp dài ngáp ngắn.
Trình Ảnh Quân ngồi bên cạnh, vẫn không rời mắt khỏi điện thoại, nhưng dường như nhận ra được sự mệt mỏi của cô.
Anh bảo.
"Mệt thì tựa vào đây ngủ một lát đi!"
Tình Phong nhìn theo hướng tay anh đang chỉ xuống vai, muốn cô tựa vào vai rồi ngủ một lát.
Mặc dù cô có cảm tình với anh, nhưng cô cũng là người còn rất tỉnh táo.
Một người đàn ông qua lại với biết bao cô gái như anh, cô còn chưa rõ anh làm nghề gì.
Nếu bây giờ cô ngủ, không chừng khi tỉnh dậy đã là người của thế giới bên kia rồi.
Biết đâu anh sẽ bán cô vào các họp đêm rồi đến làm khách mua vui, hoặc bán cô sang các nước khác để làm nô lệ cũng không chừng.
Suy nghĩ ấy thoáng qua khiến Tình Phong hơi rùng mình.
Và cuối cùng, sự mòn mỏi vì buồn ngủ cũng khiến cô không thể cảnh giác nổi nữa, ngủ gục trên vai Trình Ảnh Quân.
Trong lúc mơ màng, cô dường như nhìn thấy được vài dòng tin nhắn anh gửi đi đến một dãy số lạ.
Nội dung ấy khiến cô nhớ đến tận hôm sau, nói về một lô hàng quan trọng đang bị kẹt lại ở bến cảng Thượng Hải.
Hôm sau.
Tình Phong trở lại lớp học trong trạng thái lơ mơ mệt mỏi, bài giảng của giáo viên không đọng lại trong đầu cô chút gì.
Cô chợt nhớ đến đoạn tin nhắn của Trình Ảnh Quân tối hôm qua, địa điểm nằm ở bến cảng Thượng Hải vào lúc 21 giờ tối nay.
Nó khiến sự tò mò trong cô ngày một lớn hơn, không rõ rốt cuộc anh đang làm nghề gì.
Một cậu bạn thấy cô cứ ngồi ngơ ra, đến giờ nghỉ giải lao rồi mà cũng không hay nên đã đi đến gần.
Cậu ta tên là Giai Kiệt, một học sinh học khá trong lớp, có vẻ ngoài thư sinh khôi ngô, rất đơn giản so với sự trải đời của Trình Ảnh Quân.
Trong lớp, cậu ta rất hiếm khi dành sự quan tâm đặc biệt cho một bạn nữ nào.
Nhưng đối với Tình Phong, một cô gái mang nét đẹp năng động ngay từ đầu đã thu hút ánh nhìn của Giai Kiệt, và có lẽ là rất nhiều bạn nam khác.
"Tình Phong? Cậu nghĩ gì mà cả buổi học không tập trung thế? Đã là giờ giải lao rồi."
"Vậy sao?"
Cậu ta không nhắc, không chừng cô đã ngồi đó cả ngày mà không đi đâu.
Ngồi gần Tình Phong như thế này, Giai Kiệt mới nhận ra được, cô thật sự rất xinh, lại còn có đôi mắt trong veo như tiết trời mua thu lúc này.
Tình cảm nảy sinh ở lứa tuổi học trò luôn là thứ khiến người ta nhớ mãi không quên.
Có thể được thành đôi, hoặc cũng có