Ngày cuối tuần ở Việt Nam, cũng là ngày mà họ kết thúc tuần nghỉ dưỡng.
Trình Ảnh Quân dậy từ rất sớm, anh đứng loay hoay trong bếp làm bữa sáng cho Tình Phong.
Tâm trạng anh lúc ở gần cô, nhất là khoảng thời gian này cực kì thư giãn và rất thoải mái.
Anh rất hay cười vu vơ, nhất là mỗi khi nghĩ đến dáng vẻ ngây ngô của Tình Phong trong các lúc chơi đùa.
Một vòng tay nhỏ xíu từ phía sau ôm tới, cô gái của anh tinh nghịch chui vào người anh rồi khom người đến nhìn món ăn thơm phức đang được xào đều trên chảo.
"Oa! Thơm quá đi!"
Anh cười, nghiêng đầu sang nhìn Tình Phong hỏi
"Muốn ăn không?"
Tình Phong như một đứa trẻ ngoan ngoãn mà gật đầu lia lịa.
Anh hơi đưa mặt mình về phía cô, trỏ tay vào gò má của mình rồi ra dáng hưởng thụ nói.
"Vậy trả phí cho anh đi!"
Cô cười cười, lườm anh một cái rồi hôn chụt lên gò má anh.
Hai người cùng nhau bày biện thức ăn ra bàn rồi ngồi ăn cơm cùng nhau, nói cười vui vẻ.
Sau khi ăn xong, cô đứng ở bếp rửa bát, vừa loay hoay với đống bát đũa vừa hát vu vơ.
Trình Ảnh Quân bất ngờ ôm cô từ phía sau, còn luồng tay vào trong váy ngủ của cô, khom người xuống hôn lên bờ vai trần.
Tình Phong biết anh lại muốn nghịch nữa rồi, cô né tránh cái hôn của anh, cười gượng.
"A Quân! Đừng nghịch nữa! Ở đây là nhà bếp đấy!"
Trình Ảnh Quân cười, hơi thở phả vào tai làm cô thấy ngứa ngáy lại có chút tê dại.
Tay chân cô bắt đầu muốn mềm nhũn ra, cầm cái bát thôi cũng không cầm vững.
Anh thổi vào tai cô, còn cắn nhẹ lên vành tai một cái rồi khẽ cười.
"Nhà bếp thì nhà bếp! Anh thích thì làm, không quan tâm đây là đâu cả."
"Tình Phong! Khi nào thì em mới mang thai, khi nào thì chúng ta có con?"
Câu hỏi này của anh làm cô đỏ mặt, ngượng ngùng không biết nên trả lời thế nào.
Xem ra trước đây cô nôn nóng như vậy là chưa đủ, vì bây giờ có người còn trông chờ vào một gia đình hoàn chỉnh hơn cả cô.
Trong lúc băn khoăn, Trình Ảnh Quân đã đột ngột nhấc bổng cô lên rồi xoay người lại, đặt cô ngồi trên cạnh bếp.
Tình Phong giật bắn mình, còn nghĩ mình suýt bị ngã mà bám sát vào người anh.
Nhưng cô trúng kế rồi, hai chân bị anh tách ra rồi đứng ép cô thật chặt, tay ôm lấy eo cô.
Anh nhìn cô, ánh mắt đen thẳm ấy bây giờ chắc chỉ toàn những hình ảnh đầy tham vọng trên cơ thể này.
Cô đẩy đầu anh qua một bên, hai chân cọ quậy.
"Thôi nào! Em chưa rửa bát xong."
Trình Ảnh Quân nhất quyết muốn động chạm vào người cô, anh mặc cho cô có ý né tránh, vẫn lao đến cắn vào cổ cô một cái, để lại dấu tích.
"Làm xong rồi rửa."
"Nhưng mà...!Ưm..."
Anh không để Tình Phong nói dứt lời, trực tiếp hôn dồn dập để tấn công cô, luồng lách mọi ngóc ngách trong khoang miệng cô.
Nụ hôn này nhanh chóng làm cơ thể cô như sắp hoà tan, mềm nhũn đến mức điên đảo thần hồn.
Trình Ảnh Quân lợi dụng cơ hội tới, vén váy ngủ của cô lên rồi sờ soạng lung tung.
Tình Phong né sang bên trái thì anh hôn bên phải, né sang bên phải thì anh lại hôn bên trái.
Giọng của cô bị đứt quãng, vì những cái