Translation: Dii
Beta: Tm
Trình Khanh Khanh vừa nghe thấy tiếng động chợt cảm thấy như có tia chớp đánh trúng đỉnh đầu, cô quay đầu lại nhìn thì thấy dáng người cao thẳng của Bạch Duyên Đình đang đứng cách đó không xa, cũng không biết anh đã đứng đó bao lâu rồi.
Những lời cô vừa nói, đơn giản chỉ là muốn cho Mạch Gia Hân câm miệng! Ai ngờ lại bị anh nghe thấy toàn bộ, anh sẽ nghĩ cô như thế nào đây?
Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng, sớm biết vậy đã không hơn thua với Mạch Gia Hân rồi.
Bạch Duyên Đình chậm rãi đi tới, nhìn người phụ nữ đang muốn thu mình lại thành một quả bóng rồi nở nụ cười, sau đó nhìn Mạch Gia Hân, ánh mắt sắc bén hơn một chút.
Mạch Gia Hân nhìn Trình Khanh Khanh chế giễu, nhưng cô ta cũng là đang nói chuyện với Bạch Duyên Đình: “Xem ra thì Duyên Đình anh ánh mắt cũng chỉ có vậy.”
Trình Khanh Khanh càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Bạch Duyên Đình không đồng ý: “Người như tôi cũng không biết là chuyện gì, nhìn người khác thì luôn thông minh, có điều khi nhìn Trình Khanh Khanh thì tôi giống như là bị mù vậy.
Tôi cảm thấy cô ấy mọi mặt đều rất tốt”
“…” Mạch Gia Hân bị anh chặn lại.
Anh không muốn nói chuyện với cô ta, vẫy tay ra hiệu với Trình Khanh Khanh, cô cắn môi, cúi đầu, ngoan ngoãn đi theo anh quay người rời đi.
Dù cúi đầu hết mức nhưng thỉnh thoảng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt như thiêu đốt của anh đang nhìn chằm chằm vào cô, thật muốn đào một cái lỗ mà chui xuống mà.
Anh nói với Mạch Gia Hân những lời đó, nhưng ai biết được trong lòng anh đang nghĩ cái gì, muốn gì.
Cô bây giờ thực sự đang xấu hổ chết đi được.
Cái gì mà kích cỡ của anh, cái gì mà vị trí trên giường của anh.
Có phải anh đang cảm thấy cô rất vô liêm sỉ, hạ lưu, dâm đãng?
“Em…muốn biết kích cỡ của anh sao?” Giọng nói với nụ cười của anh đột nhiên vang lên từ trên đầu.
Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy đỉnh đầu “Ầm” một tiếng, mặt cô nóng như lửa đốt, cô nghiến răng lẩm bẩm một hồi rồi mới nói, “Sau…sau này có cơ hội thì sẽ biết thôi.”
“Ồ…” Anh cười nhẹ, nhưng không nói nữa.
Còn cô thì thở phào nhẹ nhõm.
Cô cùng anh vào phòng khách, Bạch Hạo Nhiên cũng đã trở lại, nhìn thấy hai người đi vào, anh ta ngẩng đầu lên liếc cô một cái đầy ẩn ý, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, nhưng anh ta nhanh chóng di chuyển mắt đi chỗ khác giả vờ như không quan tâm.
Trình Khanh Khanh không muốn quan tâm nhiều như vậy, cô chỉ muốn vạch ra một ranh giới rõ ràng với quá khứ mà thôi.
Bạch lão tiên sinh ngồi ở sô pha phía trên, Bạch Duyên Đình kéo Trình Khanh Khanh đến trước mặt ông, trên mặt mang theo ý cười nhưng ánh mắt lại có chút lạnh lùng: “Bạch lão tiên sinh, ông đưa vợ tôi đến đây mà không có sự đồng ý của tôi có phải là rất thô lỗ không?” Gọi ba của mình là Bạch lão tiên sinh, rất rõ ràng, sự xa cách này là cố ý.
Bạch lão tiên sinh không hề tức giận, coi như đã quen “càn quấy” rồi: “Khanh Khanh là vợ con, là con dâu của ba, ba đưa nó về nhà ăn cơm, cũng không làm sai nhỉ?”
“Con dâu của ông?” Anh liếc nhìn Bạch Hạo Hiên và Lương San bên cạnh với nụ cười chế nhạo: “Con dâu của ông ở bên kia, Khanh Khanh nhà tôi trèo cao không nổi.”
Vẻ mặt của Bạch lão tiên sinh có chút cứng nhắc, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường: “Nếu đã đến rồi thì ở lại ăn bữa cơm đi.”
Anh cười lạnh một tiếng: “Bữa cơm này à, ăn mà cảm thấy thoải mái mới là tốt, nếu như cả hai bên đều làm cho nhau xấu hổ và khó chịu, thì cần gì phải cứng rắn muốn ăn cùng nhau!”
Bạch lão tiên sinh mặt mày ủ rũ không nói chuyện, Bạch Duyên Đình đã xoay người rời đi, những người xung quanh hiển nhiên đã quen nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không ai dám đi tới thuyết phục anh.
Trình Khanh Khanh không ngờ rằng mối quan hệ giữa Bạch Duyên Đình và ba mình lại cứng nhắc như vậy, suốt cả quá trình cô không dám nói một lời, lúng túng mỉm cười với những người có mặt rồi đi theo anh.
Trình Khanh Khanh theo anh vào xe, không nhịn được hỏi: “Anh với ba anh…”
Bạch Duyên Đình không cho là đúng cười cười: “Quan hệ của anh và ông ấy không tốt, sau này nếu ông ấy còn tới đón em như vậy nữa thì không cần quan tâm đến ông ấy.”
“…”
Trình Khanh Khanh đại khái đoán được quan hệ của anh và ba không tốt lắm, từ thái độ của anh đối với nhà dì Ôn cũng biết, nhưng không ngờ lại cứng nhắc như vậy, thậm chí có phần xấu hổ: “Em không biết.”
“Không có gì đâu, đừng nghĩ nhiều quá.”
Trong khi nói chuyện, anh đã khởi động xe và lên đường.
Thật ra, trên đường đi Trình Khanh Khanh cảm thấy khá nhàn nhạt, chẳng có cảm giác gì.
Vừa nãy lúc cô nói chuyện với Mạch Gia Hân mặc dù vô cùng tự tin, nhưng thật lòng, khi Mạch Gia Hân nói rằng trước kia suýt chút nữa đã kết hôn với Bạch Duyên Đình, trong lòng cô thật sự có chút buồn bực.
Cô luôn luôn là người không thể giấu được lời nói của mình, một lúc sau, cô không kìm được nữa: “Vừa rồi vị Mạch tiểu thư kia tìm em nói chuyện, cô ấy nói với em hai người trước đây suýt chút nữa là đã kết hôn?”
Cô cho rằng lời này nhiều ít cũng sẽ làm anh bối rối trong chốc lát, không ngờ anh chỉ cười cười: “Đúng vậy.”
Anh trả lời ngắn gọn như vậy, trái tim cô lập tức chùng xuống, anh như lại nghe thấy: “Anh và cô ta trước đây không hề có tình cảm gì cả, chỉ là vì lợi ích của đôi bên mà thôi.”
Lời nói của anh xoa dịu trái tim đang căng thẳng của cô, nhưng cô nghĩ anh lớn tuổi hơn cô rất nhiều, chắc có lẽ anh đã biết yêu từ khi cô còn ở trong bụng mẹ, vì vậy cô không thể không hỏi: “Trước đây anh có bao nhiêu người phụ nữ vậy?”
Nghe được câu hỏi của cô, anh càng cười vui vẻ hơn: “Cả đời này của anh cũng chỉ có một người phụ nữ là em.”
“Phải không?”
“Đúng!”
Bất kể điều anh nói có đúng hay không, câu trả lời khiến cô rất thoải mái, sự khó chịu mà Mạch Gia Hân mang lại cho cô tan biến ngay lập tức.
Hai người im lặng một lúc, nhưng anh đột nhiên buông xuống một câu: “Khanh Khanh, vừa rồi có phải là em ghen không?”
Trình Khanh Khanh đỏ mặt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em không nên ghen sao?”
Cả khuôn mặt của anh đều đang cười, tươi cười lan đến tận trong ánh mắt, như thể có thể tràn ra ngoài: “Nên! Trên thế giới này em là người đủ tư cách nhất ăn giấm của anh!” Anh tạm dừng rồi nói: “Nhưng mà nha, người đàn ông là anh đây bên ngoài trong sạch, chắc anh không có giấm cho em ăn đâu, tất cả những gì em có thể ăn là một ít giấm bay không liên quan, nhưng mà giấm bay không liên quan cũng là giấm, có ăn là được rồi.”
Trình Khanh Khanh bị anh làm cho thích thú đến mức bật cười thành tiếng, nhìn anh một cách tức giận: “Anh thực sự dám nói.”
Khi cả hai trở về nhà, Tiểu Vương trợ lý của Bạch Duyên Đình đã đưa hai đứa trẻ về.
Cửa chính không đóng, lúc hai người đi vào hai đứa trẻ cũng không phát hiện ra, giờ phút này hai tiểu bảo bối đang ghé vào trên bàn cạnh cửa sổ sát đất viết viết vẽ vẽ cái gì đó, cả hai đứa đều vẽ vô cùng nghiêm túc.
Khi Tiểu Cảnh suy tư luôn có thói quen là cắn môi, mà Tiểu Nhã lại thích dùng đầu bút chì