Translation: Dii
Ăn lẩu xong rồi dọn dẹp cũng đã muộn, hôm nay Tiểu Cảnh và Tiểu Nhã ăn chút đồ cay, Trình Khanh Khanh lo bọn trẻ sẽ bị tiêu chảy, nhưng không ngờ hai đứa trẻ lại làm cô bớt lo, cô tự dọn dẹp cho mình rồi leo thẳng lên giường ngủ.
Trình Khanh Khanh ngồi lặng lẽ nhìn bọn nhỏ bên chiếc giường nhỏ, nghe thấy tiếng ai đó đẩy cửa bước vào, cô không cần nghĩ cũng biết đó là Bạch Diên Đình.
Bạch Duyên Đình nhẹ nhàng bước tới, không nói lời nào bế cô lên, Trình Khanh Khanh giật mình, lập tức trừng mắt nhìn anh, Bạch Duyên Đình “xụyt” với cô: “Đừng làm ồn tới bọn trẻ.”
Trình Khanh Khanh không dám nói, để anh bế cô lên phòng đặt cô lên giường Trình Khanh Khanh suy nghĩ rất nhiều về quãng đường ngắn từ phòng trẻ em đến phòng của cô, hôm nay cô và Bạch Duyên Đình đều uống một chút rượu, đầu cô bây giờ hơi choáng váng, cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra với hai người dưới ảnh hưởng của rượu.
Còn cô tự hỏi trong lòng mình, cô đã thực sự sẵn sàng cho một điều gì đó sẽ xảy ra với Bạch Duyên Đình chưa?
Bạch Duyên Đình bế cô vào phòng, đặt cô lên giường, không nói lời nào, chỉ chống hai tay bên người cô, nghiêng người nhìn cô.
Ánh sáng trong phòng quá ấm, chiếu vào mắt anh khiến đôi mắt vốn đã như thiêu đốt của anh càng thêm nóng rực, Trình Khanh Khanh dường như đã đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Đó là chuyện thân thiết nhất giữa nam và nữ, như keo sơn vậy, không thể tách rời.
Trong lòng cô có rất nhiều sợ hãi.
Cô thừa nhận cô thực sự bị người đàn ông này thu hút rồi.
Hoàn toàn đắm chìm.
Anh vô cùng tốt với cô, thật dịu dàng, thật nhiều yêu thương, đối xử với cô như một đứa trẻ.
Nhưng điều đó hoàn toàn dựa trên sự thật cô là người con gái tên Trình Khanh Khanh.
Nếu anh biết cô không phải Khanh Khanh thật, anh sẽ làm gì với cô?
Khi lần đầu tiên tới đây, khi cảm nhận được sự ấm áp của nơi này, cô bỗng thất thần hồi lâu, nhất thời chỉ muốn chiếm giữ sự ấm áp đó một cách tuyệt vọng.
Nhưng khi càng cố gắng nắm lấy mọi thứ trong vô vọng thì hết lần này đến lần khác trong đầu cô đều bật ra những suy nghĩ nhắc nhở cô rằng.
Không có bất cứ điều gì ở đây thực sự thuộc về cô cả.
Không có gì.
Mặc dù cô hạnh phúc, nhưng ngược lại nỗi mặc cảm càng ngày càng thêm sâu sắc, lúc nào cũng thấy mình là kẻ trộm đã cuỗm đi hạnh phúc của người khác.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh, anh sững sờ trong giây lát, nhưng rồi anh xoa mặt mình vào lòng bàn tay cô, nhìn kìa, ở trước mặt cô anh ngoan ngoãn như một chú chó lớn, anh vui vì niềm vui của cô buồn vì nỗi buồn của cô, bất cứ điều gì cô nói, anh chưa bao giờ làm sai.
Không biết có phải do uống rượu không mà cảm giác tội lỗi trong lòng cô bỗng hiện rõ một cách đáng sợ, cuối cùng cô cũng có đủ dũng khí để nói ra những lời đã từng quanh quẩn trong lòng mình nhưng không bao giờ dám nói ra.
“Duyên Đình, nếu em nói với anh em không phải Trình Khanh Khanh, anh vẫn sẽ đối xử tốt với em sao?” Vừa nói ra cô đã giật mình, thật ra cô đã nói ra những lời này, cô biết rõ khi biết sự thật thì có lẽ anh sẽ không đối xử với cô như thế này nữa, có lẽ mọi thứ cô có được bây giờ sẽ tan biến.
Tuy rằng sợ hãi nhưng cũng không có hối hận, thậm chí còn rất mong chờ câu trả lời của anh, bất kể như thế nào, trước khi xảy ra chuyện này với anh, cô nhất định phải cho anh biết sự thật, cô không nên lừa dối anh.
Bạch Duyên Đình nhìn chằm chằm vào cô, một lúc lâu sau anh mỉm cười bất lực: “Em nói ngốc cái gì vậy? Không phải anh đã nói với em là đừng nghĩ tới nguyên nhân mất trí rồi à?”
“Em không ám chỉ điều này, ý em là em không thực sự là Trình Khanh Khanh.
Nên nói đúng hơn cơ thể em là Trình Khanh Khanh, nhưng linh hồn của em là một người khác.
Trình Khanh Khanh thật đã chết.”
Bạch Duyên Đình đôi mắt hơi híp lại, trên mặt có chút sắc bén, đối diện với ánh mắt của anh, Trình Khanh Khanh không khỏi có chút lo lắng, cô nắm chặt hai tay thành nắm đấm, lo lắng cắn chặt môi dưới, không ngừng suy nghĩ xem nên làm gì.
Cô không thể nói với anh một điều kỳ lạ như trọng sinh chưa kịp nói vội thì đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của anh: “Em đúng thật là nói bậy nói bạ.”
“….”
Lúc này, đôi mắt anh đã trở lại vẻ dịu dàng như trước, anh nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay to vuốt ve má cô, giọng điệu đầy vẻ dịu dàng, “Chúng ta quen nhau mười năm rồi, Khanh Khanh, anh biết rất rõ em là người như thế nào, tính cách ra sao, vẻ mặt lúc xấu hổ như thế nào, lúc tức giận, khi cười thì vẻ mặt như thế nào, cho dù là dáng vẻ lúc em ngoái đầu lại anh cũng hiểu,anh biết tất cả mọi thứ về em, nếu là người khác, anh thoạt nhìn cũng có thể biết em có phải là người khác không, em chỗ nào là người khác, rõ ràng là Khanh Khanh của anh.”
“…”
Trình Khanh Khanh không biết phải nói gì, thật ra, cô tự hỏi tại sao mình không chỉ giống với Trình Khanh Khanh về ngoại hình mà còn có nhiều điểm giống nhau về tính cách.
Anh ôm mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng cô, nhẹ giọng an ủi: “Đừng nghĩ quàng nghĩ xiên nữa hiểu chưa?”
Trình Khanh Khanh bất lực thở dài, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng gật đầu.
Bạch Duyên Đình lật người nằm xuống bên cạnh cô, nhẹ giọng nói: “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, ngủ đi.”
Trình Khanh Khanh dựa vào trong ngực anh nhẹ giọng trả lời, cô không biết là vui mừng hay là hối hận, rốt cuộc vẫn không giải thích được chuyện trùng sinh với anh, nhưng dường như anh đã xác định cô là Trình Khanh Khanh là vợ của anh.
Trước khi Trình Khanh Khanh chìm vào giấc ngủ, dường như cô đã nghe thấy tiếng anh thở dài nói điều gì đó: “Vẫn là anh quá sốt ruột rồi.”
Cơn buồn ngủ ập đến, Trình Khanh Khanh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, ngày hôm sau tỉnh lại cũng không nhớ ra câu nói này.
“Khanh Khanh, hôm nay anh phải ra nước ngoài.” Lúc ăn sáng, Bạch Duyên Đình đột nhiên nói một câu như thế này.
Trình Khanh Khanh ngốc luôn, “Ra nước ngoài? Làm gì?”
“Gần đây công ty có hợp tác với nước ngoài, anh phải sang đó, ừm….
Tiểu Cảnh cũng sẽ theo anh anh sẽ để con từ từ học cách quản lý công ty.
Hôm qua anh muốn nói với em nhưng hôm qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, anh không muốn nói ra để em thêm phiền lòng.”
Trái tim của Trình Khanh Khanh chùng xuống, “Vậy hai người phải đi bao lâu?”
“Có thể là vài ngày, anh và Tiểu Cảnh đi rồi, sau này chỉ có Tiểu Nhã cùng em tập chụp ảnh thôi, em sẽ vất vả hơn một chút, nhưng đừng lo, bọn anh sẽ quay lại sớm thôi.”
Tiểu Cảnh đang ăn bánh mì nướng bên cạnh nói: “Mẹ đừng lo lắng, con sẽ nhớ mẹ.”
Trình Khanh Khanh không thể nói được cảm giác của cô.
Khi cô nghĩ tới họ sẽ rời xa cô vài ngày, cô đã bắt đầu nhớ họ, nhưng cô không muốn Tiểu Cảnh lo lắng, vì vậy cô đã xoa đầu bé nói: “Mẹ cũng sẽ nhớ con.”
Bạch Duyên Đình mặc dù muốn ra nước ngoài nhưng vẫn nhất quyết đưa cô đến studio chụp ảnh, trên đường đi không ai lên tiếng, Trình Khanh Khanh luôn cảm thấy trong xe có một bầu không khí buồn bã.
Có thể chỉ là vài ngày, nhưng những ngày này anh sẽ không ở bên cạnh cô, sẽ không có ai vì sắp xếp bối cảnh hay chiếu sáng cho cô mà bận lên bận xuống, cũng sẽ không có ai ngày nào cũng đúng giờ tới đón cô, càng không có ai sẵn sàng hàng đêm ôm cô vào lòng thật cẩn thận như hàng dễ vỡ.
Hóa ra trước khi cô biết, anh đã hòa nhập vào cuộc sống của cô rồi, cô sẽ lưu luyến không muốn anh rời đi dù chỉ là vài ngày.
Bạch Duyên Đình dừng xe ở cổng studio chụp ảnh, “Tới rồi Khanh Khanh.”
Trình Khanh Khanh táo lại, một lát sau cô cũng không vội xuống xe, “Gần đây ở Singapore chắc hẳn khá lạnh.
mang thêm một số quần áo, còn nữa… Đồ ăn bên đó chắc chắn khác với ở Trung Quốc.
Mang theo thứ gì đó dễ ăn đi, tiện thể mang theo ít thuốc dự phòng.
Hôm qua anh không nói với em, nếu không em nhất định sẽ giúp hai cha con thu dọn hành lý gọn gàng.”
Cô thật dài dòng nha, nỗi lòng thầm kín của cô thì khiến trái tim anh được lấp đầy bởi vẻ đẹp ngọt ngào, cô đã bắt đầu lo lắng cho anh, cô đã thực sự coi mình là vợ của anh, suy nghĩ này làm Bạch Diên Đình cảm nhận được một loại vui thích khó nói.
“Còn nữa… Tiểu Cảnh còn nhỏ, đừng quá khắt khe với con, hãy quan tâm đến con khi ở nước ngoài.”
Cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn của cô nói ra những lời lo lắng cho bọn họ, anh chỉ cảm thấy miệng cô hình như bôi kẹo, cô vẫn còn huyên thuyên không nghỉ, nhưng anh không kìm chế được cô đặt lên đầu cô một nụ hôn, nhẫn nãi và tỉ mẩn hôn cô, mới có vài ngày không gặp cô, cần phải bù lại những nụ hôn trong vài ngày này.
Trình Khanh Khanh từ lúc đầu choáng váng vì nụ hôn của anh, dần dần nhận ra sự tốt đẹp của nó, nghĩ anh sắp rời đi cô cũng kích động bất đắc dĩ trong lòng dần dần đáp lại anh.
Hai người hôn nhau trong xe rất lâu, lúc buông ra, Trình Khanh Khanh mới phát hiện cô đã qua giờ làm việc.
Cô vừa xấu hổ vừa 囧, duỗi thẳng mái tóc bị anh làm xù lên, thậm chí không dám nhìn anh, “Em mới tới thôi, về muộn cũng không tốt, anh đi trước đi, khi chúng ta rời đi thì cẩn thận chút.”
Bạch Duyên Đình mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn cô đẩy cửa xe rời đi như muốn trốn tránh.
Bóng dáng của cô biến mất hồi lâu, Bạch Duyên Đình vẫn ngây ngốc nhìn về phía cô biến mất, anh chạm vào môi còn lưu lại mùi vị của cô, trong mắt chậm rãi ngưng tụ một loại dày đặc không nhịn được mềm mại, khóe miệng gợi lên một vòng cung giọng nói êm dịu thì thầm, “Thật đúng là bảo bối của anh.” Cũng không biết qua bao lâu anh lái xe rời đi.
Khoảng vài giờ sau, Trình Khanh Khanh nhận được cuộc gọi từ Bạch Duyên Đình, anh và Tiểu Cảnh đã ra nước ngoài rồi.
Trong lòng Trình Khanh Khanh có chút mất mác, nhưng cô nhanh chóng an ủi mình bọn họ chỉ rời đi mấy ngày, mấy ngày nữa sẽ có thể trở về với cô, nghĩ đến đây, tâm tình thất lạc của cô cũng tốt hơn.
Trình Khanh Khanh tan việc đi ra phòng làm việc, đã thấy bên ngoài có một chiếc xe con, người trên xe nhìn thấy cô liền vội vàng đi ra cung kính khom người chào, nói: “Bạch phu nhân, tôi là trợ lý của Bạch tổng, tôi tên là Vân Lỗi, đây là chứng minh công tác của tôi.”
Anh ta cầm chứng minh công tác bằng cả hai tay đưa cho cô xem, vừa rồi Bạch Duyên Đình cũng đã nói với cô qua điện thoại anh sẽ cử người đến đón sau khi cô tan làm khi anh đi vắng, cũng đã đưa ảnh cho cô xem, chính là ảnh trên chứng minh công tác.
Trình Khanh Khanh sau khi xác nhận thì lên xe.
“Anh đưa tôi tới trường của Tiểu Nhã đi, chúng ta đi đón Tiểu Nhã.”
Lần nào cũng vậy, Bạch Duyên Đình hoặc trợ lý của anh đều đi đón cô bé, cô chưa bao giờ tự mình đến đón Tiểu Nhã, cô không biết liệu áo bông nhỏ này của cô có vui không khi cô đi đón bé.
Lúc này, bạn nhỏ Bạch Tiểu Nhã đang ngồi trong lớp học mẫu giáo vẽ.
Giờ tan học, tất cả mọi người đều được bố mẹ đến đón tốp năm tốp ba.
Bé Tiểu Nhã ngồi yên lặng trên ghế làm việc của riêng mình.
Một cô nhóc chạy qua đây, đạp lên bàn bé, ngó mặt bé rồi lại ngó sang tranh của bé, hai tay Bạch Tiểu Nhã vội vàng giữ bức tranh lại, khuôn mặt đầy tính cảnh giác nhìn cô nhóc, đứa bé “xì” một cái nói: “ Có cái gì hơn người đâu!”
Ánh mắt Tiểu Nhã vẫn đề phòng cô nhóc như cũ, cô nhóc thì sờ sờ cằm, xắn tay áo lộ ra một chiếc vòng tay bạc trên tay, khuôn mặt đắc ý nói: “ Bạch Tiểu Nhã, cậu xem chiếc vòng tay bạc này của tớ đẹp không? Cậu có không? Cậu không có.”
Bạch Tiểu Nhã thì lạnh nhạt nhìn chiếc vòng tay bạc đó, thấy cuối cùng cô nhóc đó cũng rời đi, bé liền bỏ cuốn vở vẽ của mình vào trong cặp chuẩn bị đi ra ngoài, cô nhóc bị bé bơ như thế, trong lòng vô cùng tức giận, bèn chạy tới đụng Tiểu Nhã một cái thật mạnh rồi hung ác nói: “ Bạch Tiểu Nhã, mày đi không nhìn đường sao? Đụng vào tao làm gì?”
Vừa nói vừa đẩy người bé, “Giờ anh mày không ở đây nữa, chẳng còn ai bảo vệ mày đâu! Mày là một đứa mù, một đứa mù không mở mắt nhìn được!”
Đừng nhìn bạn nhỏ Tiểu Nhã bình thường không thích nói chuyện, nhưng cô bé không phải đứa trẻ yếu đuối, cho dù anh trai cô bé không ở đó, cô bé cũng không để bị người khác bắt nạt, bây giờ cô bé còn nặng nề đẩy cô bé đó ra, cô bé không ngờ rằng Tiểu Nhã lại dám chống cự, nhìn đám trẻ xung quanh đều nhìn về phía này, cô bé chỉ cảm thấy mình bị ức hiếp, thất sủng, định đánh Tiểu Nhã một cái.
Nhưng mà tay cô bé đó còn không chạm đến Tiểu Nhã, liền bị một đứa bé trai không biết từ nơi nào chạy như bay ra đụng ngã trên mặt đất, bạn nam nổi giận đùng đùng trừng mắt con bé kia nói: “Hàn Tĩnh, có tôi ở đây, cậu đừng nghĩ bắt nạt Tiểu Nhã!”
Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng lời này nói ra vô cùng có khí thế, Hàn Tĩnh bị bộ dáng của cậu bé hù dọa, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao, nhưng là cô bé đó lại không muốn bị người khác chế giễu, liền vội vàng đứng lên, như xem kịch vui vỗ tay nói: “Khang Tư Hãn, cậu bảo vệ Bạch Tiểu Nhã như vậy có phải là thích cậu ấy rồi không?! Khang Tư Hãn thích Bạch Tiểu Nhã, Khang Tư Hãn thích Bạch Tiểu Nhã, Khang Tư Hãn thích Bạch Tiểu Nhã!”
Truyện được đăng tải độc quyền tại taymonkhuynhvu.wordpress.com
Mọi trang khác đều là đánh cắp.
Hãy đọc truyện một cách văn minh
Hàn Tĩnh vỗ tay loạn lên một trận, bạn học chung quanh cũng bắt đầu ồn ào theo.
Trong lúc nhất thời, trong phòng học không ngừng quanh quẩn âm thanh: “Khang Tư Hãn thích Bạch Tiểu Nhã”.
Vốn là Khang Tư Hãn khí thế hung hăng, bị ồn ào như vậy liền đỏ mặt, bất quá hắn rất nhanh liền ưỡn ưỡn ngực, vẻ mặt