Translation: Dii
Trình Khanh Khanh vẫn luôn lo lắng, một mặt sợ Bạch Duyên Đình bị ảnh hưởng bởi tin tức, mặt khác, cô cũng lo lắng hai ba con sẽ không quen sống ở đó, cô dự định gọi cho Bạch Duyên Đình trước khi đi ngủ, nhưng cô không ngờ mình chưa kịp gọi cuộc gọi của anh đã đến rồi.
Trình Khanh Khanh vội vàng bắt máy.
“Đã ngủ chưa?” Giọng nói êm tai thuần phát của anh vang lên ở đầu bên kia.
Tuy rằng bị người khác hiểu nhầm không phải là Trình Khanh Khanh thật, nhưng ngay lúc này khi nghe thấy giọng nói của anh cô vẫn cảm thấy áy náy, âm thanh cũng trầm thấp đi nhiều: “ Đang chuẩn bị đi ngủ, em thì sao?”
“Bọn anh cũng vậy.
”Sau một lúc dừng lại, anh ta lại nói: “Hôm nay không phát sinh chuyện gì chứ?”
Trình Khanh Khanh mở miệng, nhưng cô vẫn không nói gì, cô sợ sẽ ảnh hưởng đến anh nên nói: “Em rất tốt, Tiểu Nhã cũng rất tốt, anh ở bên đó cứ tập trung làm việc của mình, đừng lo lắng cho bọn em.
”
Anh không hỏi thêm câu nào nữa, cả hai cúp máy sau khi trò chuyện một lúc.
Bạch Diên Đình cúp điện thoại, lúc này mới phát hiện Tiểu Cảnh đã ngủ trên sô pha rồi, nhưng thấy một chân cậu nhóc vắt trên lưng sô pha, ngửa mặt há to miệng, chảy nước miếng khắp mặt.
Bạch tiên sinh giãn lông mày nhìn, lúc nhỏ khẳng định anh không có tư thế ngủ khó coi như này, nhà bọn họ khi ngủ ngoài việc thích cuộn chăn vào người thì hình như cũng không có tinh nghịch như thế, không biết tư thế ngủ của tên nhóc thúi này được di truyền từ ai chứ.
“Một chút cũng không có quy củ!”Bạch tiên sinh bất mãn lẩm bẩm, dù sao anh vẫn sợ cậu bé bị cảm lạnh nếu ngủ trên sô pha, nên cẩn thận bế cậu đặt lên giường, vừa đặt cậu lên giường cậu liền mạnh bạo giật mạnh tóc của anh,làm anh đau hít mấy hơi.
Thật vất vả đem đầu tóc từ trong tay tiểu tử thúi này lấy ra, ánh mắt anh nhìn về phía Tiểu Cảnh quả thực hận không thể hóa thành hai thanh đao, Tiểu Nhã cũng không có khiến anh phải quan tâm như vậy, thật đúng là muốn nhét tên nhóc thối vào lại bụng mẹ tái tạo lại!
Bạn nhỏ Tiểu Cảnh không biết mình vừa bị người ta ghét bỏ, tự nhiên như không có gì ngủ say như chết, Bạch tiên sinh một mình đứng ở bên giường trong chốc lát đột nhiên cảm thấy không có chuyện gì làm, liền ra khỏi phòng, đi đến thư phòng, lấy ra tài liệu để xem.
Anh mới rời xa cô có một ngày, anh cũng đã nhớ cô quá nhiều rồi, cộng thêm tin tức hôm nay nhìn thấy, anh thật sự cảm thấy không thể rời xa cô một ngày, anh rất muốn trói cô lại đưa cô đi bất cứ nơi đâu, để tránh những kẻ không biết sống chết lợi dụng, để có thể quay lại gặp cô sớm hơn, đêm nay anh phải chiến đấu thật vất vả.
Ngày hôm sau Trình Khanh Khanh đi làm, cô hiển nhiên nhận thấy đồng nghiệp trong trường quay nhìn cô khác lạ, Trình Khanh Khanh biết có thể là do tin tức giải trí ngày hôm qua, cô cũng lười giải thích, mấy cái tin này vài ngày là sẽ phai đi, đương nhiên có mấy đồng nghiệp tới hỏi cô, cô đương nhiên kiên nhẫn giải thích cho bọn họ hiểu, tóm lại chuyện này không ảnh hưởng nhiều đến cô.
Sau khi tan tầm sau cô vẫn bảo Vân Lỗi đưa cô đến nhà trẻ, ngày hôm qua đã đồng ý với áo bông nhỏ, hôm nay phải đến đón bé.
Nhưng ngoài Trình Khanh Khanh dự liệu, hôm nay bên ngoài nhà trẻ thế nhưng vây đầy phóng viên.
Vân Lỗi thấy thế cũng là vẻ mặt lo lắng: “Phu nhân, hay là để tôi đi vào đưa Tiểu Nhã đón ra đi, ngài chờ ở trên xe là được.
”
Trình Khanh Khanh cũng không chắc những phóng viên này trước tin tức ngày hôm qua hay có xúc động làm bậy không, nhưng đề phòng, cô vẫn gật đầu, “Anh cẩn thận chút.
”
Những phóng viên này không hề biết Vân Lỗi.
Anh ta đi vào trường mẫu giáo suốt quãng đường không bị cản trở, Trình Khanh Khanh cảm thấy nhẹ nhõm.
Khi nhìn thấy điều này, các phóng viên lập tức xúm lại như ruồi nhìn thấy xác chết, trong chốc lát họ đã bao vây chiếc xe.
Người trên xe dường như dùng hết sức lực mới đẩy cửa xe ra được, có vài bảo vệ đưa một người đàn ông ra, hắn ta đeo chiếc kính râm to đùng gần như che hết khuôn mặt, Trình Khanh Khanh không thể nhận ra người này là Khang Bạch.
Phóng viên thấy Khang Bạch, lập tức vậy quanh hắn ta, nếu không phải có mấy tên bảo vệ chặn lại, sợ rằng Khanh Bạch sẽ bị bọn họ nghiền thành vụn thuỷ tinh mất.
“Khang tiên sinh, xin hỏi người phụ nữ ngày hôm qua cùng anh ăn cơm là bạn gái trong bóng tối của ngài sao?”
“Chuyện này, tôi không thể trả lời!”
Trình Khanh Khanh nhíu mày, Khang Bạch nói cái gì vậy, cái gì gọi là gì không tiện trả lời? Câu trả lời của anh ta chẳng phải khiến người khác suy đoán thêm sao? Vấn đề có thể giải thích rõ ràng trong một câu, chỉ cần nói rằng cô là mẹ của bạn học của con trai anh trai ta không phải là kết thúc sao? Không tiện trả lời là có ý gì, cứ như là cô và anh ta qua lại mờ ám vậy, mấu chốt là bọn họ còn không biết nhau, được không?
Quả nhiên Trình Khanh Khanh chứng kiến những phóng viên này lại hưng phấn.
Chuyện lần này chỉ sợ càng nháo càng lớn, hôm nay Khang Bạch nói như vậy còn không biết bị những phóng viên này chém thành thế nào đâu!
Một lúc sau, Vân Lỗi đi ra cùng Tiểu Nhã, nhưng có một cái đuôi nhỏ phía sau Vân Lỗi Trình Khanh Khanh gần như phun ra một ngụm máu khi nhìn thấy hình ảnh này.
Cái đuôi nhỏ theo sau Vân Lỗi không ai khác chính là Khang Tư Hãn, Khang Bạch khi nhìn thấy Khang Tư Hãn liền vội vàng chạy đến bên cạnh, đám phóng viên theo sau cũng tự nhiên chạy tới đó, một lúc sau Vân Lỗi và Tiểu Nhã đã bị bao vây bởi quá nhiều phóng viên, Vân Lỗi và Tiểu Nhã trong một lúc không thể thoát ra ngoài.
Trình Khanh Khanh càng sốt ruột, sợ những phóng viên này không biết nặng nhẹ sẽ làm hại tới Tiểu Nhã, cũng bất chấp mọi thứ, vội vàng chạy đến chỗ Vân Lỗi, đang muốn thừa dịp hỗn loạn che chở Tiểu Nhã cùng Vân Lỗi rời đi, không ngờ có một phóng viên phát hiện cô, hưng phấn kêu to một tiếng: “Vị này không phải là cô gái đi theo Khang Bạch hôm trước hay sao?”
Những người khác rất nhanh liền chú ý tới Trình Khanh Khanh, cũng xúm lại, trong lúc nhất thời các phóng đặt câu hỏi như bắn súng liên thanh, làm cho cô từng bước lui về phía sau.
“Vị tiểu thư này, xin hỏi cô cùng Khang Bạch tiên sinh là quan hệ như thế nào?”
“Khang Tư Hãn thật sự là con ngoài giá thú của hai người sao?”
Vị tiểu thư này, cô hãy trả lời một chút!”
Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy bên tai vang lên một trận ong ong ong, mở miệng muốn biện giải cho mình, nhưng lời nói còn không ra khỏi miệng, lại bị vấn đề ùn ùn kéo tới chặn trở về.
“Mọi người có cái gì thì tới hỏi tôi đi, cô ấy là người ngoài vòng giải trí, các người không nên quấy rầy cô ấy.
” Khang Bạch không biết khi nào thì đột nhiên tách đám người đi đến bên người cô, một tay hắn đặt ở sau lưng cô, một tay đặt ở trước người của cô cản trở đám phóng viên muốn tới gần.
Anh ta bảo vệ cô thân mật như vậy, trước mặt nhiều phóng viên như vậy, chẳng lẽ chỉ là đem chuyện phiếm kể cho người khác nghe? Hơn nữa vừa rồi hắn nói là có ý tứ gì, mơ hồ đến mức giống như lạy ông tôi ở bụi này.
Trình Khanh Khanh giận dữ trừng mắt nhìn anh ta, vẫy tay với các phóng viên nói với giọng cao hơn họ: “Tôi không quen biết với vị tiên sinh này, mọi người không cần hiểu lầm.
”
Nhưng mà không có ai nghe cô nói, họ đều đang bận chụp hình rồi.
Trình Khanh Khanh: “…” Đuma mày!
Đúng lúc Cố Thanh Thanh đang trong tình thế khó xử, đột nhiên có người nói gì đó: “Cảnh sát tới rồi cảnh sát tới rồi.
”
Vốn là đám người này đang lải nhải đặt câu hỏi trong nháy mắt an tĩnh lại, rối rít quay đầu xem, quả nhiên không biết từ chỗ nào một đống cảnh sát chui ra, những người này chỉ sợ cũng chưa từng thấy qua trận đại chiến như vậy, có mấy người cơ trí, lúc cảnh sát còn chưa chạy tới liền chuồn mất, phản ứng chậm, liền bị cảnh sát túm