Edit: Haan
Cô ôm rất chặt, hôn cũng rất xiếc, hôn lên lại không nỡ buông ra, vụng về thăm dò.
Tình huống phát sinh trước mắt hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của Bạch Duyên Đình.
Điều anh lo sợ nhất chính là cô sẽ giận anh, giữa bọn họ thật vất vả mới có chút khởi sắc.
Anh không muốn làm bất cứ chuyện gì khiến cô tức giận, anh không muốn trở lại mối quan hệ lạnh như băng trước kia, nó làm cho anh không thể thở nổi.
Nhưng anh thật không ngờ…
Vậy mà cô lại chủ động hôn anh, một mặt là tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, một mặt là kích động với sự chủ động thân mật của cô.
Loại cảm giác này giống như một người cố chấp mua vé số, sau mười năm đặt cược thì có một ngày đột nhiên trúng giải độc đắc.
Anh bị đập cho choáng váng đầu óc, hồi lâu vẫn chưa tỉnh hồn lại được.
Đợi đến khi phục hồi tinh thần, anh chỉ cảm thấy trái tim mình kích động đến mức muốn nổ tung.
Anh gắt gao nhắm mắt lại, bàn tay ở sau lưng cô nặng nề ôm một cái, đảo khách thành chủ, mang theo sự cảm kích sau một hồi sợ bóng sợ gió, mang theo sự yêu thương thâm tình nhất đối với cô.
Hôn đến mức động tình, anh đột nhiên ôm ngang cô lên lầu, Trình Khanh Khanh đầu óc choáng váng, thân thể sớm đã mềm nhũn thành một vũng nước, giờ phút này cũng không phản kháng, để anh ôm cô lên lầu.
Vào phòng, anh dịu dàng đặt cô lên giường, chỉ bật một ngọn đèn ở đầu giường, ánh sáng cũng không quá mạnh, mặt anh trong ánh đèn mờ mang một vẻ tuấn mỹ mông lung.
Cô nhìn thấy trong mắt anh như có hai ngọn lửa đang thiêu đốt, hai ngọn lửa này khí thế hùng hổ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đốt cháy cô.
Nhưng đợi thật lâu anh không nhúc nhích, chỉ đem hai tay chống ở hai bên thân thể cô như vậy, lẳng lặng nhìn cô.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, anh dùng chiêu êm dịu, hơi đổi giọng run rẩy hỏi cô, “Khanh Khanh, đã đến lúc xem kích cỡ của anh rồi sao?”
Trình Khanh Khanh: “…” Hiểu được hàm ý của anh, mặt cô trong nháy mắt đỏ lên, cô nghiêng đầu đi không dám nhìn, thế nhưng cô lại nghe chính mình thấp giọng nói với anh: “Ừ.”
Cô lại có thể đáp ứng, mà lần này, không có bất kỳ rối rắm, bất kỳ do dự nào, cứ như vậy sảng khoái đáp ứng, mặc dù cô biết rõ anh muốn làm gì.
Bạch Duyên Đình nhếch môi cười, một tay duỗi đến chỗ túi quần cởi quần ra.
Trình Khanh Khanh nghe được một loạt thanh âm huyên náo, lại nghe thấy tiếng kéo khóa, chỉ cảm thấy gương mặt mình nóng hổi.
Thế nhưng rất kỳ quái là, cô không có chút ý cự tuyệt nào, thậm chí còn lẳng lặng chờ anh.
Bạch Duyên Đình đá quần xuống dưới gầm giường, cởi quần áo ra.
“Được rồi, Khanh Khanh, em xem đi.”
Trình Khanh Khanh nuốt một ngụm nước bọt, hít sâu vài hơi để trấn tỉnh bản thân mới dám đem ánh mắt nhìn về phía anh.
Ánh mắt một đường đi xuống, đợi đến khi nhìn thấy nơi anh muốn cho cô xem, cô trái lại hít một hơi khí lạnh, “Được… Thật là đáng sợ.”
Bạch Duyên Đình vùi cằm vào hốc vai cô, dịu dàng trấn an: “Đừng sợ, tin anh đi, chúng ta là vợ chồng, chuyện này cũng không có gì ngượng ngùng cả.”
Trình Khanh Khanh nhắm mắt lại, một lúc lâu sau gật đầu, mà Bạch Duyên Đình lúc này mới đem nụ hôn rơi xuống cằm cô, sau đó một đường đi xuống.
“Bộ quần áo này, thật sự rất đẹp.”
Lúc này cô đang mặc một chiếc váy hở ngực.
Bởi vì sự hỗn loạn lúc nãy, khe hở trên ngực lộ ra một chút, mảng da thịt trắng ngời ấy lại càng làm sáng mắt hơn.
Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy mặt cô ngày càng đỏ.
Bạch Duyên Đình đưa tay vuốt ve phía sau cô, chậm rãi giúp cô cởi quần áo.
Rất nhanh liền lột cô sạch sẽ, Trình Khanh Khanh vội vàng lấy hai tay che trước ngực, nhắm mắt thật chặt không dám nhìn chuyện kế tiếp xảy ra.
Bạch Duyên Đình ôn nhu đẩy hai tay cô ra, cúi đầu hôn lên, loại kích thích như đang bay lên tới trời cao này rất nhanh làm cho cô tâm thần rối loạn.
Mà Bạch Duyên Đình cũng rất nhanh tiến vào trạng thái, ngay từ đầu anh thậm chí còn khẩn trương hơn cô, giọng nói của anh đều đang phát run.
Nhưng chậm rãi, từ sự khẩn trương biến thành hưng phấn, động tác dạo chơi trên người cô cũng càng ngày càng thuận tay.
Cô không dám nhìn anh, cũng không dám nhìn cảnh tượng kiều diễm giữa họ, cô tựa như một con búp bê ngoan ngoãn, tùy ý anh yêu thương.
Anh động thân, hết thảy trở thành kết cục đã định.
Từ nay về sau, mặc kệ cô rối rắm thế nào, cô đều là người phụ nữ của anh.
Làm xong một lần, anh nằm bên tai khẩn cầu cô, “Khanh Khanh, anh đã nhịn rất nhiều năm…”.
Sau đó lại ôm thân thể cô nhiều lần nữa.
Về sau, Trình Khanh Khanh choáng váng nửa tỉnh nữa mê, mơ mơ màng màng cảm giác được hình như anh ôm cô đi tắm, lúc tỉnh lại trời đã sáng, mà anh cũng không có bên cạnh.
Cô xoa thân thể chua xót ngồi dậy, trên người mặc áo ngủ, hẳn là anh đã thay.
Trong lúc nhất thời cô cũng không có ý định thay quần áo rời giường, mà là ngồi trên giường đỏ mặt hồi tưởng lại tất cả chuyện hôm qua, chợt nghe được thanh âm của anh vang lên ở cửa, “Em tỉnh rồi à?”
Trình Khanh Khanh quay đầu nhìn, thấy thân ảnh cao lớn của anh đang đứng.
Vừa nhìn thấy anh lại nhớ tới hết thảy sự mê loạn đêm qua, cô nhất thời liền đỏ mặt, quay đầu đi, không dám nhìn anh.
Bạch Duyên Đình bưng khay tiến vào, cũng không nói thêm câu nào, ôm ngang cô lên đi vào phòng tắm, Trình Khanh Khanh hoảng sợ, trừng mắt nhìn anh: “Anh làm gì vậy? Mau thả em xuống đi.”
Bạch Duyên Đình không nghe lời cô, ôm cô vào phòng tắm, lại giúp cô lấy kem đánh răng, ôn nhu phân phó, “Há mồm nào.”
Trình Khanh Khanh ý thức được đây là anh muốn giúp cô đánh răng, lập tức lấy làm kinh hãi, “Anh làm gì đó, em tự mình đánh là được rồi.”
Dứt lời liền muốn đứng xuống từ trong ngực anh, anh siết chặt cánh tay, vẻ mặt đương nhiên, “Em tự mình đánh răng cũng được, chẳng qua anh cứ ôm em như vậy.”
Bởi vì hôm qua hoạt động cường độ cao, hiện tại thân thể cô vẫn còn mềm nhũn, anh ôm cô như vậy cô cũng tránh không được, dứt khoát không ngại ngùng nữa, liền ngồi trong ngực anh đánh răng.
Anh lại vắt khăn lau mặt cho cô, Trình Khanh Khanh sợ hãi tiếp nhận, “Em tự làm được mà.”
Bạch Duyên Đình cũng không ép buộc, ngược lại tùy ý cô.
Súc miệng, rửa mặt xong, Bạch Duyên Đình liền ôm cô ra khỏi phòng, cầm một miếng bánh mì nướng đưa đến bên miệng cô.
Trình Khanh Khanh đột nhiên cảm thấy mình trở thành một đứa bé mất đi năng lực tự chăm sóc bản thân, cô liếc anh một cái: “Anh làm gì vậy? Sao anh lại coi em như một đứa trẻ thế? Đâu phải em không tự làm được.”
“Trong mắt anh, em chính là một em bé!” Bạch Duyên Đình nói với vẻ mặt đương nhiên.
Trình Khanh Khanh: “…”
Có một khoảnh khắc như vậy, cô luôn cảm giác chú Bạch hoàn toàn coi cô như con gái mà cưng chiều.
Tuy rằng loại cảm giác này làm cho cô không được tự nhiên, nhưng cô lại cảm thấy thật thoải mái.
Anh đút cô ăn bánh mì nướng, đút cô uống sữa, Bạch Duyên Đình luyến tiếc khi phải buông cô ra, cứ ôm như vậy.
Trình Khanh Khanh nghĩ đến điều gì đó, hướng về phía anh nói: “Hôm nay anh không đi làm sao?”
“Không đi! Ở bên cạnh em.”
“Anh cứ muốn đi làm thì đi, không muốn đi là không đi như vậy, thật sự được sao?”
“Được chứ!”
“…”
Trong nhà im ắng, hai người cũng không nói gì nữa, lẳng lặng cảm thụ nhịp tim cùng hô hấp của nhau.
Đêm qua điên cuồng còn rõ ràng trước mắt, trong phòng tựa hồ còn lưu lại hơi thở mập mờ, Trình Khanh Khanh càng nghĩ càng cảm thấy ngượng ngùng.
Nhưng rất kỳ quái là, sau khi hai người làm chuyện đó cô ngược lại không còn mất tự nhiên khi đối mặt với anh, có chăng cũng chỉ đến từ sự xấu hổ của cô.
“Ở nhà cũng không có việc gì để làm, hay là chúng ta ra ngoài đi dạo một chút?”
Không biết qua bao lâu, Bạch Duyên Đình đột nhiên nói với cô.
“Được.”
Ra khỏi cửa, Trình Khanh Khanh phát hiện, ngoài trời bắt đầu có tuyết rơi.
Lúc Bạch Duyên Đình lái xe đến quảng trường Thời Đại, tuyết lại lớn hơn vừa rồi vài phần.
Lúc cô là Hạ Tình, mỗi ngày đều bận rộn, mỗi lần tuyết rơi cô đều không có thời gian thưởng thức vẻ đẹp của ngày tuyết.
Nhưng bây giờ, bởi vì có Bạch Duyên Đình, gánh nặng trên người cô tựa như lập tức được dỡ xuống.
Anh tạo ra cho cô một thế giới phi thường nhẹ nhõm, phi thường vui vẻ, cô không cần phải vất vả vì cuộc sống nữa, có thể có nhiều tinh lực cảm thụ đủ loại vui sướng mà cuộc sống mang đến.
Bạch Duyên Đình đứng phía sau lẳng lặng nhìn cô, cô giống như mãn đời chưa từng thấy tuyết rơi, đi trong tuyết vui vẻ như một đứa trẻ.
Thấy cô vui vẻ như vậy, trong lòng anh cũng tràn ngập sự thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Cô cười ngây thơ đơn thuần, đôi mắt to sáng lấp lánh, giống như những ngôi sao không tì vết trên bầu trời.
Cô quay đầu lại, thấy anh nhìn chằm chằm mình liền vẫy tay với anh, trên mặt lộ ra một nụ cười xán lạn.
Bạch Duyên Đình chỉ cảm thấy nụ cười này quả thực câu hồn đoạt phách, anh bước nhanh qua, ôm cô vào trong ngực, màn tuyết buông xuống, mang theo một loại lãng mạn trong suốt, tinh khôi, thế giới yên tĩnh đến kỳ lạ, phảng phất có thể nghe được thanh âm của tuyết rơi.
Trình Khanh Khanh chú ý thấy xung quanh còn có người ngắm tuyết đi ngang qua, liền đỏ mặt, nhỏ giọng nói với anh: “Có rất nhiều người nhìn đó.”
Bạch Duyên Đình kéo khăn quàng cổ của cô lên cao, dịu dàng an ủi, “Em sợ gì chứ, anh che cho em, không ai nhìn thấy em đâu, tốt nhất em cứ trốn trong lòng anh là được rồi.”
“…” Trình Khanh Khanh mím môi cười, hít một hơi mùi hương trên người anh, liền cảm thấy vô cùng an tâm.
Hai người đã phát sinh chuyện thân mật nhất, lúc cô thân cận với anh cũng không còn cảm thấy cứng nhắc như trước kia, ngược lại cảm thấy mình cùng người đàn ông này đã hòa làm một thể, gắn bó không thể tách rời.
Lập tức cũng vươn tay ôm lấy anh, lẳng lặng cảm thụ vẻ đẹp yên tĩnh của bông tuyết bay trong không trung.
Ừm, người đàn ông này là của cô, hoàn thành thuộc về cô.
“Khanh Khanh, sau này em cứ cười như vậy nhé, không buồn không lo.”
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên trên đỉnh đầu cô.
Trình Khanh Khanh cười một cái: “Đời người có nhiều chuyện không như ý, làm sao có thể không buồn không lo đây?”
“Những việc không như ý đã có anh chống đỡ, em chỉ phụ trách vui vẻ là được rồi.”
“…”
Thanh âm của anh ôn nhu êm tai, nồng đậm, ưu nhã lại làm cho người ta tin phục kiên định.
Trình Khanh Khanh trong lúc nhất thời cũng không nói gì, đem chính mình càng vùi chặt vào ngực anh.
Bạch Duyên Đình chú ý tới bên kia đường có một cửa hàng trà sữa, liền nói với cô: “Anh đi mua cho em một ly trà sữa ấm một chút.”
Trình Khanh Khanh còn chưa nói gì, anh đã buông cô ra đi về phía bên kia đường, thân ảnh cao lớn của anh rất nhanh dung nhập vào trong dòng người qua đường.
Thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn cô một cái, thấy cô còn đang ở bên kia chờ anh liền yên tâm nở nụ cười.
Thì ra đây chính là cảm giác yêu đương, cảm giác được người trong lòng quan tâm thật sự quá tốt đẹp.
“Bạch phu nhân, Bạch phu nhân!” Trình Khanh Khanh cảm giác phía sau hình như có người gọi cô, vội vàng thu hồi ánh mắt nhìn về phía sau.
Cách cô không xa có một biển quảng cáo, phía sau biển quảng cáo kia có một người đang đứng, nghĩ đến người vừa mới gọi cô có lẽ chính là anh ta, Trình Khanh Khanh nhíu mày, hướng bên đó đi tới.
Người nọ trốn ở phía sau biển quảng cáo, anh ta mặc một bộ áo gió dài màu đen.
Cổ áo gió dựng thẳng, che hơn phân nửa mặt, trên mặt còn đeo một cái khẩu trang màu đen, cả người bao bọc chặt chẽ, chỉ sợ ngay cả cha mẹ anh ta cũng không nhận ra anh ta là ai.
Cô đi đến bên cạnh, sau đó anh ta mới đem khẩu trang tháo xuống, Trình Khanh Khanh thấy rõ mặt anh ta thì nhất thời lắp bắp kinh hãi.
“Là anh! Sao anh lại…” Khuôn mặt vốn tuấn mỹ của anh ta sưng lên, khóe miệng còn có mấy vết bầm tím.
Nếu không phải do ngũ quan anh ta quá đặc biệt, khuôn mặt thê thảm không nỡ nhìn như vậy làm cho người ta căn bản không có cách nào đem anh ta liên hệ với Khang Bạch điên đảo chúng sinh kia.
Khang Bạch hướng về phía cô lộ ra một nụ cười khổ, “Đây đều là do Bạch tiên sinh ban tặng.”
“Bạch tiên sinh? Bạch Duyên Đình?” Trình Khanh Khanh vẻ mặt không dám tin.
Trong nụ cười của Khang Bạch liền có thêm vài phần trào phúng, “Cô không nghĩ tới chứ gì?” Anh ta dùng ngón tay chỉ vào chân mình, “Chân của tôi cũng là bị Bạch tiên sinh đánh gãy.” Nhìn vẻ mặt càng ngày càng kinh ngạc của cô, nụ cười Khang Bạch lại khắc sâu thêm vài phần, “Bạch phu nhân, tôi nghĩ có lẽ cô đang hoài nghi lời nói của tôi.
Nhưng mà mặc kệ cô có tin