Translation: Dii
Anh quấn chặt như thế, không khí trong miệng cô đều bị anh hút hết, giống như linh hồn cũng bị hút ra theo vậy, Trình Khanh Khanh bị anh hôn tới nỗi miệng tê dại đầu lưỡi thì đau, còn anh thì dường như không bao giờ thoả mãn, mãnh liệt đòi hỏi cô.
Lúc mới bắt đầu cô còn lo lắng động tĩnh sẽ làm ồn tới hai đứa nhỏ, nếu để bọn trẻ thấy cảnh này, không biết sẽ khó xử tới mức nào, nhưng dần dần, não cô dần trở nên trống rỗng, chỉ còn lại bản năng hùa theo ý anh.
Nụ hôn này được kéo dài tới tận khi Trình Khanh Khanh say xẩm mặt mày mới thôi.
Ngày hôm sau, khi thấy Bạch Duyên Đình, cô chỉ cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, anh hôn cô ác liệt đến như vậy, nhưng Bạch Duyên Đình lại bỏ qua ánh mắt trừng trừng của cô, vẫn kiên nhẫn nhẹ nhàng nói chuyện với cô, tâm trạng vẫn vui vẻ đưa cô đến studio chụp ảnh.
Vài ngày sau Trình Khanh Khanh tới phòng làm việc Andy bèn nói cho cô một tin tốt: “ Khanh Khanh à, phần chấm điểm của cuộc thi nhiếp ảnh có rồi, chúc mừng cô, đạt được giải nhì.”
Trình Khanh Khanh nhất thời choáng váng, “Hạng 2, chắc…..chắc là không có khả năng đâu?”
Andy lườm cô, “Sao lại không có khả năng?”
Trình Khanh Khanh vốn dĩ chỉ muốn thử sức với cuộc thi chụp ảnh, nhưng không ngờ cô lại đoạt giải 2.
Nghĩ đến cảnh Bạch Duyên Đình và những đứa trẻ luyện tập cùng cô lúc trước, cô đột nhiên suýt khóc vì phấn khích.
Chắc chắn, cô không phải là không có tài năng, chỉ cần cô làm việc chăm chỉ, ông trời có thể cho cô tất cả những gì cô muốn
“Mấy ngày nay cô vất vả rồi, không được nghỉ ngơi bao nhiêu, chiều nay sẽ không cần làm gì, ngày mai được nghỉ, cô điều chỉnh cho tốt.”
Trình Khanh Khanh điều chỉnh nhịp thở cho bình tĩnh lại, cảm ơn Andy và các đồng nghiệp khác đã đến chúc mừng cô——— cảm ơn.
Buổi trưa cô tan sở, bước ra khỏi cửa studio chụp ảnh, chỉ cảm thấy bầu trời hôm nay trong xanh phi thường, hôm nay mặt trời cũng phi thường chói chang, tâm tình vô cùng tốt.
Đột nhiên cô nhàn rỗi, không biết phải làm sao, nhưng cô rất muốn Bạch Duyên Đình chia sẻ tin vui với cô, nếu biết cô đoạt giải, anh cũng sẽ rất vui.
Hôm nay tâm trạng cô rất tốt trước khi đến gặp Bạch Duyên Đình, Trình Khanh Khanh đi trang điểm và làm tóc.
Sau khi làm xong, cô đến trung tâm mua sắm một lúc định mua một ít quần áo.
Cô muốn mặc chúng, phải thật đẹp khi gặp anh.
“Thưa quý khách, bộ quần áo này rất hợp với cô, làm nổi bật lên khí chất của cô.”
Trình Khanh Khanh do dự nhìn bản thân trong gương: “ Bộ này đúng là tôn dáng thật, chỉ là… quá lộ đi?”
Đó là chiếc váy dài màu trắng, váy dài tôn dáng, cắt xén khéo léo, chất lượng rất tốt, kiểu dáng mới lạ, cô thấy rất vừa ý với nó, chỉ có điều chỗ ngực có một khe hở, vừa hay lộ ra một khoảng lớn chỗ ngực cô.
“Bộ này là bộ hot của năm nay, rất nhiều người mặc, không có lộ nhiều đâu ạ.”
Cuối cùng dưới sự bạo phát ba tấc lưỡi của nhân viên bán hàng, Trình Khanh Khanh cũng mua bộ váy này, lại mua thêm một chiếc áo khoác lông vũ màu đỏ tây, một đôi giày cao gót, tóc của cô cũng được anh thợ tóc tạo kiểu để mái thưa hot nhất, rồi đuôi tóc thì cuộn chữ C cho cô, trang điểm cũng là kiểu hoa đào hot gần đây, cuối cùng mặc bộ váy liền kia lên, trong sự đáng yêu tinh nghịch thì lộ ra sự chín chắn, sự quyến rũ của người phụ nữ, từ trung tâm thương mại đi ra, nhận được không ít sự chú ý của người khác phái trên đường, có thể thấy được, tạo hình hôm nay của cô rất bắt mắt, hợp thời trang.
Chỉ là Trình Khanh Khanh luôn cảm thấy thế này có chút phong – tao rồi, trước khi lên xe cô còn quay lại trung tâm mua thêm chiếc khăn quàng cổ, cẩn thận che đi khe hở nơi lồng ngực.
*phong tao~ lẳng lơ, làm đỏm
Tập đoàn Cảnh Nhã vô cùng có tiếng, cô chỉ báo một tiếng thôi thì tài xế đã đưa cô đến nơi, lúc nãy trên xe cô gọi cho Bạch Duyên Đình anh nói chỉ cần nói một tiếng với lễ tân thì có thể tìm được anh.
“Khanh Khanh?”
Trình Khanh Khanh vừa bước vào cổng tập đoàn Cảnh Nhã liền bị người khác chặn lại, cô quay đầu lại thì thấy Bạch Hạo Hiên đang đứng cách cô không xa.
Hôm nay anh mặc rất trang trọng, khuôn mặt vốn lạnh nhạt, lúc này được tô điểm bởi lễ phục càng thêm cảm giác lạnh nhạt mãnh liệt, anh chầm chậm bước về phía cô, nhẹ miết lông mày nhìn cô, giọng nói mang theo sự ngạc nhiên: “ Thật sự là em sao?”
Anh kinh ngạc như thế, cũng không biết có phải vì tạo hình hôm nay của cô quá “nổi bật” hay không, Trình Khanh Khanh sờ bộ tóc mái thưa của mình, thanh thanh giọng, mang theo chút xa cách nói: “ Sao anh lại ở đây vậy?”
Bạch Hạo Hiên định thần lại, nhưng ánh mắt anh vẫn bị cô hấp dẫn, có ý tứ sâu xa, “Anh qua đây tìm anh cả.”
Trình Khanh Khanh không thân với anh ta cho lắm, lại nhớ tới chuyện lần trước ở bệnh viện, cô càng không có gì để nói, cô chỉ gật đầu rồi bước vào.
Cô gái ở phía trước sân khấu đánh tiếng với cô, chỉ vào con đường ở đằng sau đi tới thang máy phía bên trái, cô gái đó nói là thang máy chuyên dụng của Bạch tổng.
Ngay lúc thang máy đóng cửa, Bạch Hạo Hiên lại náo loạn đòi vào, sắc mặt Trình Khanh Khanh chợt trầm xuống, nhưng cũng không nói gì.
Lúc Bạch Hạo Hiên vào trong, vô cùng tự giác đứng ở một góc phía bên kia, chỉ là ánh mắt vẫn thường xuyên làm như vô tình cố ý nhìn về phía Trình Khanh Khanh.
Thật ra Trình Khanh Khanh không hề để ý, cô chỉ suy nghĩ trong lòng, chờ lúc Bạch Duyên Đình nhìn thấy tạo hình này của cô, có khi nào anh sẽ bị doạ nhảy dựng lên không, cô nhìn về phía cửa kính thang máy, lớp trang điểm của cô khá dày, liệu Bạch Duyên Đình có thích con gái trang điểm đậm không đây?
“Khanh Khanh, em vẫn còn vì chuyện ở bệnh viện hôm đó mà giận anh sao? Hôm đó anh cũng rất khó xử.”
Hơn nữa cái váy liền áo hở ngực này, Bạch Duyên Đình sẽ không cảm thấy cô quá hở hang đi, Trình Khanh Khanh hiện tại thực sự có chút hối hận, làm sao lại phải khoa trương như vậy, đúng quy một chút cũng không được sao?
“Khanh Khanh?” Bạch Hạo Hiên hơi tăng âm lượng gọi.
Trình Khanh Khanh cuối cùng cũng hoàn hồn lại, “Hả?” Nghĩ đến những gì hình như anh vừa nói với cô vừa rồi, cô lại đáp lại: “Ồ.”
Rõ ràng là đang lơ đãng, vừa rồi cô không nghe thấy anh ta nói gì.
Cô gần như hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của anh ta, điều này khiến Bạch Hạo Hiên rất khó chịu, hai tay để hai bên người anh lại càng siết chặt.
Hôm nay cô đã làm cho anh ta quá kinh ngạc, khi cô không trang điểm thì là em gái hàng xóm thanh thuần, mẫu người trong mộng, nhưng khi cô đã tranh điểm thì liền biến thành yêu tinh có vẻ ngoài đặc biệt động lòng người, huống hồ gì hôm nay cô còn ăn mặc xinh đẹp như này, đặc biệt là bên trong chiếc váy dài đó, là đường cong cơ thể lung linh tuyệt đẹp, tuy rằng cô đã lấy khăn quàng che lại, nhưng lúc nãy hình như anh nhìn thấy một vệt sáng nơi ngực cô, hôm nay cô tới tìm anh cả, trang điểm đẹp như thế này chắc là cũng để cho anh cả nhìn.
Dáng vẻ sợ hãi của cô dù tên đàn ông nào cũng không chịu được, lát nữa cô và anh cả sẽ xảy ra chuyện gì, anh không dám nghĩ nhiều, sẽ thành thế nào đây? Cô rõ ràng là của anh ta, là một mình anh ta mới đúng.
Nhưng mà bây giờ, cô lạnh nhạt với anh ta như thế, nhưng lại nhiệt tình như thế với anh cả! Tại sao lại trở thành thế này? Tại sao chứ?
Cửa thang máy mở ra, Trình Khanh Khanh bước ra ngoài trước, Bạch Hạo Hiên dập tắt suy nghĩ, cùng bước ra ngoài.
Bạch Duyên Đình sớm đã biết cô sẽ tới, bảo Văn Lỗi ở bên ngoài phòng làm việc đợi cô, Vân Lỗi thấy cô liền nói: “Bạch tổng hiện tại đang bận chút việc, phu nhân vào phòng ngài ấy chờ đi ạ.” Ngẩng đầu bèn nhìn thấy Bạch Hạo Hiên ở phía sau, cô tự có hiểu biết về chuyện của anh ta, có chút ngạc nhiên, nhưng đó là Nhị thiếu gia của nhà họ Bạch, cũng không thể đắc tội được: “ Nhị thiếu gia tìm Bạch tổng có chuyện gì sao?”
Bạch Hạo Hiên dửng dưng gật đầu, Vân Lỗi lễ phép nói: “Vậy hai vị cùng vào trong đợi ạ.”
Vân Lỗi đưa hai người vào phòng làm việc, lẽ ra sau khi làm xong chuyện này anh ta nên đi ra ngoài, nhưng anh ta biết rõ ràng nếu Bạch tổng biết anh ta để Bạch Nhị Thiếu và Trình Khanh Khanh ở cùng một phòng, anh nhất định sẽ chặt anh ta, vì vậy hiện tại không đi ra ngoài, cùng Bạch Hạo Hiên tán gẫu.
Tuy rằng Bạch Hạo Hiên cảm thấy chướng mắt với anh ấy, nhưng dù sao thì tập đoàn Cảnh Nhã cũng do một tay anh trai dựng lên, cũng xem như là sản nghiệp của một mình anh trai, không có bất kì quan hệ gì với tập đoàn Bạch thị, mặc dù lời nói của anh ta ở Bạch thị cũng có sức ảnh hưởng, nhưng với bên này thì không là gì cả, ở địa bàn của người khác anh ta cũng không dám nói thêm gì, trong lòng bất mãn cũng chỉ có thể mặc kệ.
Bên cạnh bãi đổ xe của tập đoàn còn có một nhà kho ngầm, lúc này Bạch Duyên Đình đang ở trong kho, cậu ngồi trên một cái ghế nhựa, hai chân tao nhã bắt chéo, chậm rãi dùng IPad xử lý việc của công ty.
Anh hơi nhíu mày, thỉnh thoảng dùng ngón tay chạm vào khóe môi, đây là hành vi thường ngày của anh khi suy nghĩ, dáng người cao lớn, cho dù chỉ là ngồi cũng cho người ta cảm giác áp bức người hơn.
Ngoài ra còn có một vài người đàn ông mặc vest đứng bên cạnh anh, đứng thẳng bên cạnh anh, điều này đã tiếp thêm rất nhiều khí thế cho anh.
Ở cuối nhà kho, có vài người đàn ông mặc vest đang đấm đá một người đàn ông.
Người đàn ông rõ ràng đã bị đánh một hồi, bộ quần áo đắt tiền bắt mắt trên người giờ đã dính đầy bụi bẩn, cổ áo và bàn chân cũng nhăn lại, khuôn mặt của anh ta càng nhìn càng thấy kinh khủng, đôi mắt đó sưng tấy lên rồi đến mức không thể nhìn ra được hình dạng của chúng.
Bạch Duyên Đình đặt máy tính bảng sang một bên, mấy người ở đó đã hiểu ra, dừng lại việc đang làm, đưa người tới chỗ anh.
Bạch Duyên Đình hơi cúi người dùng hai tay véo cằm người đàn ông, khóe môi cong lên ý cười nhưng ánh mắt lại sâu như một vũng nước lạnh.
“Khang Bạch, cánh cứng rồi phải không? Ngay cả người phụ nữ của tao cũng dám động vào.”
Khuôn mặt vốn điên đảo chúng sinh của Khang Bạch đã bị đánh đến ba mẹ anh ta nhìn cũng không ra, giờ phút này, anh ta lại như cũ mở to đôi mắt sưng như ong chích kia, kéo khóe miệng bầm đen ha ha cười rộ lên, Bạch Duyên Đình ánh mắt dữ tợn hơn mấy phần, ngược lại cũng không có tỏ thái độ gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh ta cười như vậy.
“Bạch tổng, Bạch phu nhân quên chuyện trước đây rồi, nghĩ lại chắc cũng quên anh là loại người gì nhỉ?”
Bạch Duyên Đình không trả lời, nhưng vẫn bình tĩnh nhìn anh ta.
“Cô ấy từ lâu đã quên rằng dưới lớp mặt nạ dịu dàng của mày là một ác quỷ độc tài tàn ác.”
Đôi mắt Bạch Duyên Đình hơi nheo lại, bàn tay chống cằm dần dần siết chặt, Khang Bạch thở hổn hển vì đau, nhưng vẫn tiếp tục cười không sợ chết.
“Không biết Bạch tổng có còn nhớ người tên Dương Hân này không, năm đó chúng tôi đều là người dưới tay Bạch tổng đào tạo, chỉ là sau này số cô ấy không tốt, chưa debut đã điên mất rồi, không có số mệnh tốt như Bạch phu nhân, có người chồng như Bạch tổng chăm sóc, chỉ sợ hôm nay ở trong trại tâm thần sống không bằng chết.
Dương Hân điên như thế nào, tôi nghĩ rằng Bạch tổng hiểu rõ hơn bất kỳ ai.
Bạch tổng, tôi nhiều chuyện hỏi ngài một câu, lẽ nào ngài thật sự cho rằng năm đó phu nhân Bạch phát điên không có chút quan hệ nào với Bạch tổng ngài sao?”
Bạch Duyên Đình sắc mặt trầm xuống một chút, nhưng vẻ mặt đó cũng chỉ xuất hiện trong chốc lát, anh rất nhanh lại nhếch môi cười, đưa tay quăng ra, ưu nhã đứng dậy, không cho là đúng nói: “Miệng lưỡi thật đúng là cứng rắn.” Một bên nói như vậy một bên lấy ngón tay gõ gõ ghế dựa.
Người xung quanh giống như biết rõ anh muốn làm cái gì, vội vàng lui hai bước, thấy Bạch Duyên Đình đột nhiên sắc mặt trầm xuống, hung hăng cầm cái ghế kia đến, ác độc đập lên người Khang Bạch.
Xoảng một tiếng, chiếc ghế ngay lập tức bị chia năm xẻ bảy, Khang Bạch bị đạp vào đầu, máu chảy như suối, tê liệt nằm trên đất, Bạch Diên Đình thong thả vỗ tay, lời nói vẫn nhẹ nhàng như cũ, “ Đưa hắn ta đi bệnh viện, đừng để hắn chết.”
Những người xung quanh vội vàng đáp ứng, nhưng Bạch Duyên Đình cũng không có nhìn, cầm lấy chiếc khăn mà Vương Tử Dương đưa cho lau tay, bước ra ngoài.
“Phu nhân đã tới chưa?”
Vương Tử Dương cúi đầu, cung kính nói: “Đã tới rồi, đang ở trong văn phòng đợi ngài.”
“Ừm.” Bạch Duyên Đình đáp.
Ra khỏi thang máy, sắc mặt Bạch Duyên Đình khôi phục như thường.
Anh vẫn là người ôn tồn văn nhã, vẫn là Bạch tổng ôn hoà nhã nhặn như cũ.
Khi đến cửa văn phòng, anh vặn nắm cửa bước vào, cô đang ngồi ngay trước cửa, lần đầu tiên anh nhìn thấy cô ngay khi bước vào, nhưng chỉ là nhìn thoáng qua anh không thể nhìn đi chỗ khác được nữa.
Nhìn thấy anh đi vào, Trình Khanh Khanh cũng đứng dậy, nhưng cô đã sớm phát hiện thân thể anh như đông cứng lại, hồi lâu sau anh vẫn để tay nắm cửa, ngây người nhìn cô.
Xung quanh có rất nhiều người, anh sao lại không biết xấu hổ nhìn cô chằm chằm, cô vội ho một tiếng, có chút khẩn trương gọi: “Duyên Đình.”
Không có ai trả lời, có người đã nhìn chằm chằm vào cô, Trình Thanh Thanh càng thêm xấu hổ, cô tiến lên một bước, lại gọi: “Duyên Đình!”
Bạch Duyên Đình lúc này mới định thần lại, mới nhận ra mình đã làm chuyện xấu hổ gì, anh vội vàng nắm chặt tay lại đặt lên môi ho khan, lúc này anh không dám nhìn cô một cái,anh vội vàng bước đến bàn ngồi xuống rồi giả bộ dửng dưng: “Em tới rồi à.”
Vừa rồi Bạch Duyên Đình nhìn Trình Khanh Khanh còn Bạch Hạo Hiên thì không thấy, anh ta là đàn ông nên có thể hiểu được ý tứ của ánh mắt đó, Bạch Hạo Hiên cảm thấy không thoải mái, nhưng nghĩ đến mục đích của chuyến thăm hôm nay, anh ta không còn cách nào khác, đành phải cố nén sự bất mãn trong lòng, bước tới: “Anh cả…”
Bạch Duyên Đình lúc này mới nhận ra có Bạch Hạo Hiên trong văn phòng, giờ anh chỉ thấy Bạch Hạo Hiên đặc biệt khó ưa, anh xua tay trước khi anh ta nói xong, “Hôm nay tôi không rảnh, mời Bạch nhị thiếu ra ngoài.”
Vân Lỗi và Vương Tử Dương lập tức tiến lên, lễ phép nói với Bạch Hạo Hiên: “Nhị thiếu gia xin mời.”
“Nhưng mà đại ca, hôm nay em….”
Bạch Duyên Đình sốt ruột xua tay, “Ra ngoài ra ngoài!”
Hai người trợ lý cũng biết rõ tính tình của sếp nên không dám nán lại nữa, nửa kéo mời Bạch Hạo Hiên ra ngoài.
Ngay sau đó trong phòng chỉ còn lại Bạch Duyên Đình và Trình Khanh Khanh.
Bạch Duyên Đình xấu hổ đứng dậy đi được hai bước, một lúc không biết mình đứng lên làm gì, nghĩ hành vi của mình thật nực cười nên ngẩng đầu nhìn cô, nhưng khi bắt gặp khuôn mặt của cô, anh ngay lập tức quay lại xấu hổ: “Em muốn uống nước không? Anh rót nước cho em.”
Trình Khanh Khanh không hiểu sao anh đột nhiên trở nên khách sáo, thấy anh định xoay người đi rót nước, cô vội vàng nói: “Không cần không cần em không uống nước.” Cảm thấy vợ chồng mà khách sáo như vậy thật là lạ.
“Ồ…” Bạch Duyên Đình đáp một tiếng, nhưng anh đã tự mình rót nước rồi, lại cười cười: “Vậy thì anh tự mình uống.”
Ở đây có mở điều hoà, Trình Khanh Khanh ngồi ở đây một lúc ra một thân mồ hôi, lúc này muốn cởi áo khoác và khăn quàng cổ ra.
Bạch Duyên Đình nói xong, như để chứng minh thật sự khát nước, anh bèn uống một ngụm nước lớn, quay đầu nhìn thấy tạo hình của cô, rồi nhìn nét xuân quang nơi ngực cô qua chiếc váy kia, Bạch tổng không sợ nguy hiểm gì lại nhất thời kinh ngạc trợn tròn mắt, ngụm nước vừa uống cũng bị sặc trong cổ họng, ở cạnh bàn ho sặc sụa không ngừng.
Trình Khanh Khanh vàng bước tới vỗ lưng cho anh tức giận nói, “Đây là làm sao đây, sao mà uống nước cũng không cẩn thận vậy?”
Bạch Duyên Đình nghiêng nghiêng đầu, ánh mặt vừa vặn rơi trên ngực cô, khe hở kia không biết sao lại cắt xén tốt như thế, vừa hay lộ ra chiếc rãnh hút hồn khiến người ta mơ màng, cộng thêm cô lại cách anh gần như thế, hơi thở trên người cô không ngừng nhào về phía anh, anh chỉ thấy sắp bị cô làm