Translator: Dii
Bước đến bên cạnh Bạch Duyên Đình, thấy cổ áo anh hơi nhăn, cô nhẹ nhàng vuốt phẳng cho anh.
Cô làm điều đó một cách tự nhiên gần gũi, không quan tâm đến ánh mắt nheo nheo của những người xung quanh.
Bạch tiên sinh hơi khó chịu nhưng tự nhiên anh thấy vui vì vợ được gần gũi như vậy, khi chỉnh xong cổ áo, anh giả bộ dửng dưng nhấp một ngụm rượu trong ly để che đi sự khác thường của mình, cười nói: “Đi gặp em bé rồi?”
Trình Khanh Khanh gật đầu, ánh mắt dùng ở ly rượu đỏ trên tay anh, mặt cô đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Uống ít rượu thôi.”
Bạch tiên sinh đặt tay lên môi ho, “Được rồi! Hôm nay vui vẻ như vậy! Đừng tính toán nhiều như vậy!”
Ở đây nhiều người như vậy, cô đương nhiên muốn để dành chút thể diện cho anh, lúc này cô cũng không nói gì, chỉ nắm tay anh rồi nói sang chuyện khác.
Vốn dĩ Tưởng Ký Châu hai anh em đang nói chuyện với Bạch Duyên Đình, giờ phút này Trình Khanh Khanh đi tới nói chuyện với Bạch Duyên Đình, mà Nghiêm Linh cũng đi nói chuyện với Tưởng Ký Uyên, ngược lại để Tưởng Ký Châu một người nhìn bên trái không được, nhìn bên phải cũng không được.
Anh ấy bất lực lắc đầu, thở dài, uống thêm một ngụm rượu: “Hai người tốt xấu gì cũng để ý trường hợp hiện tại một chút không? Muốn dính nhau thì về nhà mình mà dính, coi như không để ý trường hợp, tốt xấu gì cũng để ý cảm nhận của em được không?”
Từ khi Trình Khanh Khanh đi qua bên này, toàn thân Bạch Duyên Đình đều bị cô câu mất thần hồn, đâu còn thừa sức mà nghe những lời của Tưởng Ký Châu.
Mà Tưởng Ký Uyên thì lại quan tâm đến kiều thê vừa mới sinh con không lâu, vẫn luôn ân cần hỏi han cô ấy có mệt hay không, đối với lời Tưởng Ký Châu nói, càng bỏ ngoài tai không nghe thấy.
Trên đời này chuyện đau khổ nhất có lẽ là bạn bè, người thân xung quanh đều đã có chủ mà mình vẫn còn độc thân, tình cảnh lúc này của Tưởng Ký Châu chính là như vậy.
Một người là anh em ruột, một người là anh em cùng nhau lớn lên, hai người đều không để ý đến sống chết của anh ấy, ra sức khoe ân ái ngược anh ấy, anh ấy thật sự là vừa đau lòng vừa khổ sở.
Vốn đang chuẩn bị bưng ly rượu chán nản rời đi, thì thấy cách đó không xa có một bóng người đi tới, trước mắt anh ấy nhất thời sáng ngời, rất hăng hái nhìn người nọ đang tới gần.
“Khanh Khanh, mình tìm cậu khắp nơi á.”
Người tới là Bạch Tuệ Nhiễm.
Trình Khanh Khanh nhìn thấy Bạch Tuệ Nhiễm thì cảm giác hơi phức tạp, Bạch Tuệ Nhiễm là bạn tốt của coi đã là chuyện không cần nói rõ, nếu không có chuyện của Bạch Hạo Hiên, cô và cô ấy vẫn là chị em tốt của nhau, nhưng bây giờ, có quá nhiều thứ phức tạp giữa hai người, Trình Khanh Khanh luôn cảm thấy tình bạn giữa họ không còn đơn giản như trước, hơn nữa bài đăng lần trước, cô biết rằng mình đã vô tình làm tổn thương Bạch Tuệ Nhiễm.
“Tuệ Nhiễm, cậu cũng tới rồi à!”Bất quá, mặc dù trong lòng có sự ngăn cách, nhưng lễ độ nên có thì vẫn phải có.
Bạch Tuệ Nhiễm gật đầu, lại chào hỏi những người có mặt lần nữa, nhưng khi đến Tưởng Ký Châu, cô chỉ nhìn lướt qua, coi như anh ấy không tồn tại, tiếp tục nói chuyện với Trình Khanh Khanh.
Tưởng Ký Châu bị cô ấy ngó lơ như vậy, lập tức liền bất mãn, ánh mắt của anh ấy nhìn qua Bạch Tuệ Nhiễm cười lạnh nói: “Tiểu nha đầu, anh một người sống sờ sờ ở đây, sao em không nhìn thấy?”
Bạch Tuệ Nhiễm đang thảo luận với Trình Khanh Khanh về một bộ mỹ phẩm mới mà cô ấy nhìn thấy ở trung tâm thương mại lần trước, cô ấy phớt lờ sự không hài lòng của Tưởng Ký Châu.
Tưởng Ký Châu cảm thấy quá mất thể diện rồi, lại nói: “Em nói xem người ta tới đây đều là có đôi có cặp, chúng ta bị kẹt ở đây thật sự là quá tụt hứng rồi, hay là em đi với anh đi uống một ly?”
Bạch Tuệ Nhiễm nhíu mày, lại là cũng không có liếc anh ấy một cái, nắm tay Trình Khanh Khanh: “Khanh Khanh, chúng ta qua bên kia đi, mình có chuyện muốn nói với cậu.”
Trình Khanh Khanh cũng không biết Bạch Tuệ Nhiễm đột nhiên muốn kéo cô đi qua bên kia là muốn tránh khỏi muốn tiếp xúc Tưởng Ký Châu, hay là thật có gì muốn nói, chẳng qua cô chỉ suy nghĩ một chút nhưng cũng đồng ý.
Sau khi Trình Khanh Khanh rời đi Bạch Duyên Đình nghĩ tới dáng vẻ lúc nãy của Tưởng Ký Châu mặt nóng dán mông lạnh rất buồn cười, mà độ cong khoé miệng nụ cười tự nhiên của anh không thoát khỏi cái nhìn của Tưởng Ký Châu, Tưởng Ký Châu nhất thời bất mãn nói, “ Cậu cười cái gì?” Đột nhiên nghĩ tới gì đó anh lạnh lùng hừ một tiếng: “ Tên nhóc cậu bây giờ biết mọi thứ rồi, thành kẻ chiến thắng trong đời người rồi nên giờ quay lại trào phúng tôi chứ gì? Cậu đừng quên mấy năm nay cậu trải qua như thế nào, lúc đầu tôi thấy cậu sống quá đau khổ nên mới không thèm kết hôn ấy.”
Bạch Duyên Đình không cho là vậy, chỉ nói: “Sớm một chút kết hôn đi, tôi sợ là sau này cậu mỗi ngày đều bị ngược.”
Tưởng Ký Châu bị anh chặn lại, chỉ là, anh ta đã cùng Bạch Duyên Đình mặc chung cái quần từ nhỏ đến lớn, đương nhiên cũng hiểu cái tính chó của tên nhóc này, biết điểm yếu của anh ở đâu, mặt đầy thâm ý nhìn anh nói: “Cậu cũng biết mà, con người tôi sợ nhất là phiền phức, mấy chuyện như kết hôn này là phiền phức nhất thiên hạ, cậu cứ nhìn mấy anh em của chúng ta bao năm qua ấy, hay là tôi mượn vợ cậu dùng xíu nhá, đợi cô ấy sinh cho tôi một đứa bé trắng trẻo mập mạp xong tôi trả cổ lại cho cậu nhá.”
Bạch Duyên Đình nheo mắt nhìn anh, nụ cười trên môi nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng, “Cái mảnh đất của Chu Công Sơn mình vốn định đem đi xây 2 cái nhà vệ sinh công cộng đó.”
Tưởng Ký Châu nhất thời thị châm chọc, vội vàng nói: “ Tôi nói đùa với cậu thôi, cậu định xem làm thật đấy à? Núi Chu Công bên đó tôi cũng thấy rồi (~ chuẩn bị ngủ), tôi không thể cướp với cậu được!”
“Vậy thì ngậm miệng cậu vào, nếu tôi còn nghe thấy mấy lời này lần nữa, tôi sẽ làm cho miệng cậu nhét đầy shit đấy.”
Tưởng Ký Châu chỉ thấy sống lưng lành lạnh, dáng vẻ hậm hực sờ cằm của mình, ngoan ngoãn im miệng không nói gì.
Bạch Huệ Nhiễm kéo cô tới một góc không người rồi mới thả tay cô ra, Trình Khanh Khanh đoán rằng chắc cô ấy có điều gì muốn nói với cô.
“Cậu… muốn nói chuyện gì?”
“Chuyện bài đăng lần trước là cậu làm phải không?”
Trình Khanh Khanh suy nghĩ một chút, nhưng không có giấu giếm, “Phải.”
Bạch Tuệ Nhiễm lặng lẽ nhìn cô, một lúc lâu sau mới thở dài, “Khanh Khanh, mình chỉ muốn nói với cậu, cho dù bạn có liên gì gì với anh trai mình hay không, mình vẫn luôn coi bạn như người bạn tốt nhất của mình.”
Trình Khanh Khanh không nói gì, đợi cô ấy nói hết.
“Mình hy vọng, bất luận xảy ra chuyện gì, cậu vẫn xem mình là người bạn tốt nhất của cậu, mình không trách cậu đã làm mình tổn thương, thật ra thì bài đăng rất đúng, mình vốn là con gái của tiểu tam, lại là con ngoài giá thú.” Nói xong câu này cô ấy nở một nụ cười gượng gạo.
Trình Khanh Khanh chợt nghĩ Bạch Tuệ Nhiễm khi còn nhỏ thường bị cười nhạo là con ngoài giá thú, cô bất lực một lúc, Bạch Tuệ Nhiễm không có cách nào lựa chọn cách mình sinh ra, nếu có thể lựa chọn, cô có lẽ sẽ không muốn là con ngoài giá thú.
“Tuệ Nhiễm…mình…..” Trình Khanh Khanh há hốc mồm nhưng không biết nói gì, cuối cùng thở dài tuyệt vọng, “Mình xin lỗi.”
Bạch Tuệ Nhiễm lắc đầu, “Mình không trách cậu, chỉ là cảm thấy có chút buồn, bởi vì chuyện của anh mình, mà chúng ta đã không thể như xưa được nữa.”Nói xong, cô ấy lại thở dài, “Thôi đi, hôm nay mình chỉ muốn nói với cậu, bất luận xảy ra chuyện gì, mình hy vọng quan hệ của chúng ta sẽ không thay đổi.”
Có lẽ Bạch Tuệ Nhiễm không biết những việc Bạch Hạo Hiên từng làm, sợ rằng cũng không biết trước đây cô phát điên là do một tay anh ta tạo thành.
Bất quá việc này, cô cũng không tiện nói với cô ấy, thật ra bên trong chuyện này, quan hệ giữa cô và cô ấy tuyệt đối sẽ không còn như trước.
Cô muốn đối phó Bạch Hạo Hiên, dù có né tránh thế nào, cô cũng sẽ làm tổn thương Bạch Tuệ Nhiễm.
Nếu cô ấy vẫn coi cô là bạn, chắc chắn đến lúc đó đau lòng là không thể tránh khỏi.
Tỷ như chuyện bài viết gần đây nhất, tuy rằng cô ấy vẫn thể hiện là không có vấn đề gì, thế nhưng trong lòng cô ấy ít nhiều cũng có khổ sở.
Cho nên khi nghe được lời nói của cô ấy, Trình Khanh Khanh nhất thời không tỏ thái độ, chỉ là nheo mắt lại không nói.
Bạch Tuệ Tuệ thấy vậy, vẻ mất mát không nói nên lời nhanh chóng hiện lên trên khuôn mặt cô ấy nhưng cô ấy không ép buộc cô, chỉ nói: “Được rồi được rồi, cậu cũng đừng nghĩ nhiều, mình có mấy người bạn tới rồi, mình đi tìm họ.”
Nói xong mấy lời này quả nhiên cô ấy xoay người rời đi, Trình Khanh Khanh thấy bóng lưng cô ấy rời đi xong bèn thờ dài một hơi, Huệ Nhiễm, tuy cô cùng một nhà với Dì Văn và Bạch Hạo Hiên, nhưng tâm tính của cô lại không giống bọn họ, một cô gái có suy nghĩ đơn thuần như thế lại sinh ra giữa đám thú dữ rối loạn như thế cũng thật đáng tiếc.
Trình Khanh Khanh thu lại suy nghĩ, định đi về phía Bạch Duyên Đình, nhưng nhìn thấy Bạch lão tiên sinh và Bạch Hạo Nhiên đang đứng trước mặt Bạch Duyên Đình, cô không biết họ nói gì với anh, nhưng cô nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Duyên Đình không được tốt lắm.
Trình Khanh Khanh lặng lẽ đợi một lúc rồi bước tới cho đến khi Bạch lão tiên sinh và Bạch Hạo Hiên nói xong, khi đi qua Bạch lão tiên sinh cô vẫn mỉm cười gật đầu chào ông, xem như chào hỏi, ở đây nhiều người như vậy, là vợ của Bạch Duyên Đình cô ấy không thể bất kính với ba chồng.
Bạch Chấn Phong dừng lại, nói nhỏ với cô: “Thuyết phục Duyên Đình về nhà ăn tất niên dịp tết này đi.”
Trình Khanh Khanh cũng dừng lại, quay đầu cười nhìn ông, “Nếu như Duyên Đình muốn về thì sẽ về” Tạm dừng rồi nói: “Lại nói, ba hy vọng là hy vọng anh ấy là con trai ba về nhà, hay là cổ phần trong tay anh ấy về nhà?”
Bạch Chấn Phong lông mày nhăn lại: “Cô nói chuyện với trưởng bối như vậy sao?”
Tiếng gầm của ông ta tràn đầy tức giận, lúc này rất nhiều người nhìn ông ta, Trình Khanh Khanh không có tiếng bất kính với trưởng bối, vội vàng nhướng mày cúi đầu cung kính: “Con không biết mình vừa nói gì sai khiến ba tức giận như vậy, nếu có gì sai sót ba cho con xin lỗi.”
Bạch Duyên Đình thấy tình hình ở đây, lúc này anh đi tới, ôm lấy vai Trình Khanh Khanh, lạnh giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Bạch Chấn Phong nhìn Bạch Duyên Đình rồi quay sang nhìn Trình Khanh Khanh, hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi, cả quá trình Bạch Hạo Hiên không nói câu nào, trước khi rời đi lại nhìn Trình Khanh Khanh bằng ánh mắt thâm thuý.
Mãi cho đến khi hai người đi xa, Bạch Duyên Đình mới nói với cô: “Vừa rồi bọn họ làm khó em sao?”
Trình Khanh Khanh cười với anh, “Không có, chỉ là Bạch lão tiên sinh kêu em khuyên anh về nhà ăn Tết, em chỉ hỏi một câu ông ta hy vọng là anh về nhà hay là hy vọng cổ phần trong tay anh về, không nghĩ tới ông ấy lại tức giận.”
Bạch Duyên Đình lông mày giật giật, nhưng không nói, một lúc sau, anh xoa vai cô nói: “Được rồi, đừng quan tâm nhiều o, chúng ta qua bên kia khiêu vũ đi.”
Tiệc đầy tháng của Tưởng gia được làm rất phong phú, xung quanh xếp đầy đồ ngon rượu ngon, trung tâm phòng tiếp khách còn làm một sân khiêu vũ dành cho các khách khứa nhảy múa.
Trước đây Trình Khanh Khanh học âm nhạc, lúc học đại học chọn ngày vũ đạo, cho nên mọi loại khiêu vũ xã giao cô đều biết một chút, hồi Bạch Duyên Đình còn trẻ đã từng du học ở nước ngoài, đương nhiên cũng hiểu một vài nghi thức khiêu vũ xã giao, cho nên hai người khi khiêu vũ cũng có sự ăn ý ngầm.
Hai người vừa bắt đầu thì cũng chỉ nhẹ nhàng nhảy thôi, nhưng cứ nhảy thế này, Trình Khanh Khanh bèn kéo tay Bạch Duyên Đình đặt lên cổ mình, dựa cả người mình vào lòng anh, nương theo bước nhảy mà ôm lấy anh.
Bạch Duyên Đình đành bất lực để cô làm thế, vòng tay qua eo cô rồi nhỏ tiếng nói bên tai cô: “ Xung quanh nhiều người đang xem lắm đấy, mọi người sẽ cười chúng ta mất.”
Bây giờ Trình Khanh Khanh đang dán sát vào Bạch Duyên Đình không có chút lơ mơ nào, luân hồi qua cái chết cô cũng trải nghiệm rồi, còn để ý gì tới cái nhìn của người khác chứ, không động đậy gì cả, mặt dày mày dạn giữ chặt tay anh không buông, khuôn mặt làm như lẽ đương nhiên, “ Loại khiêu vũ cơ bản này vốn là vừa ôm vừa nhảy, hơn nữa em ôm chồng của em, người ta nói gì được chứ?”
Bạch Duyên Đình cười nhẹ, lòng bàn tay nhẹ xoa đầu cô, cà mặt mình lên mặt cô, bé cưng của anh quá ấm áp rồi, ấm áp tới nỗi anh không chịu nổi.
Bạch Duyên Đình và Trình Khanh Khanh dính chặt lấy nhau, nhưng Bạch Hạo Hiên đứng trong bóng tối nhìn thấy cảnh này sắc mặt càng lạnh lùng hơn.
Bọn họ càng ân ái, càng thân thiết khiến anh ta càng thấy mình cô độc đáng thương.
Hết bài đầu tiên, Bạch Hạo Hiên thấy Trình Khanh Khanh bước về phía vườn sau, anh vội nhìn bốn phía xung quanh, nhưng lại không có một người nào thấy cô, anh cẩn thận bước tới cánh cửa hông khác.
Nhà vệ sinh của Tưởng gia ở vị trí trong căn nhà nhỏ phía sau toà nhà chính, đường tới nhà vệ sinh còn phải xuyên qua một căn phòng nhỏ của người giúp việc, Trình Khanh Khanh bước ra từ nhà vệ sinh xong bèn quay lại đường cũ, nhưng khi bước qua căn nhà của người giúp việc thì đột nhiên có một bàn tay kéo cô vào bên trong, Trình Khanh Khanh hét lên, người đó lập tức bịt