Thế mà lần đầu tiên trong đời Lục Chính Thần lại bị một người gọi là TRAI BAO
Đúng thật là gan lớn mà, anh nhướng nhướng mày nhìn chằm chằm tập năm triệu tiền mặt trên bàn đó, môi không tự chủ được mà giương lên .
Nói không tức giận thì chắc chắc không phải nhưng thôi... đã bị vật nhỏ kia xem là trai bao thì cứ tính là trai bao đi. Dù sao... anh nhìn vết đỏ dính trên ga nệm kia.
Môi nhếch lên thêm sâu...không ngờ vật nhỏ này lại là xử nữ…Thật thú vị ha!
Trong lòng Lục Chính Thần lúc này không khỏi hứng thú về Giang Tĩnh Lạc, lúc này miệng anh thì thầm
- Vật Nhỏ à! Em sẽ bị tôi tìm thấy nhanh thôi…lúc đấy đừng hòng thoát nhé!
Chính là vừa nói dứt câu anh chợt nhận ra mình quên khuôn mặt cô gái nhỏ đấy rồi. Lúc nãy anh còn nghĩ tại vừa tỉnh nên còn quên trước quên sau, nhưng ngồi ở đây tầm mười lăm phút rồi chứ ít ỏi gì đâu... anh thật sự quên mất tiêu rồi, làm sao mà tìm?!
Lục Chính Thần vì chuyện đại sự mà nhanh chóng đứng dậy, anh mặc lại quần áo đi ra ngoài quầy tiếp tân định hỏi rõ cô gái tôi qua nhưng…
Hỏi mọi chuyện xong, Lục Chính Thần mặc dù bên ngoài vẫn bình tĩnh nhưng bên trong của anh lại đang rất tức giận vì sự việc lúc nãy , anh nhìn tiếp tân rồi lạnh giọng hỏi.
- 5 giây lấy ngay ra đây cuộc băng ghi lại từ camera của phòng 1408! Nhanh lên, đừng để tôi phải chờ đợi lâu.
Tiếp tân nhìn xuống một lát, cơ thể cô run rẩy nhìn Lục Chính Thần mà nói
- Chủ... chủ tịch... hôm qua Bar và Khách Sạn đang trong... trong quá trình tu sửa Camera giám sát... nên... nên không có ghi hình được. "
- Cô nói cái gì cơ? Không ghi được lại? " Lục Chính Thần nhíu chặt mày, sát khí tỏa ra càng ngày càng nhiều, cố kìm lại anh lạnh giọng hỏi.
- Chủ tịch... chủ tịch...tôi..tôi thành thật xin lỗi " Hai cô run rẩy muốn nói nhưng lại không dám nói.
Lục Chính Thần đang muốn bộc phát cơn giận ra ngoài ngay lúc này thì trợ lý của anh – Hà Tử Thành chạy vôi vào, anh ta thở dốc rồi nói
- Chủ... chủ tịch... đêm qua anh đi đâu vậy? Tôi tìm anh mệt muốn chết ra rồi đó...
Đúng lúc tiếp tân thoát được khỏi kiếp nạn tai ương này mà thay vào đó người nhân sẽ là anh…
Hà Tử Thành nhíu chặt mày nhìn Lục Chính Thần, không màn có rất nhiều nhân viên ở đây, anh hung hăng ôm chặt lấy Chính Thần, thì thầm nhẹ vào tai của anh anh nói.
- Hu hu chủ tịch, anh biết là tôi vừa nhận được cái tin nhắn khẩn cấp kia của anh là chạy bỏ mạng đến đó không? Thế mà đến nơi lại không thấy anh đâu, ở bên ngoài đó rét lạnh ra sao anh biết không huhu? Tôi ở đó cùng các anh em tận 3 tiếng đồng hồ, quay