Nhưng dù vậy thì Lục Chính Thần có nhớ ra sao cũng không nhớ nổi khuôn mặt của cô, dù chỉ một chút cũng không.
- -----------------------
Năm năm sau…một quang thời gian dày dằng dặc
Trong khoảng thời gian cô sống ở Thành Phố Q thì Giang Tĩnh Lạc đã quen được rất nhiều người, trong đó người có công lao nhiều nhấ không thể kể đến Hàn Tâm, người đã chăm sóc và giúp đỡ cô lúc mà cô không còn nhà để ở.
Sau khi hoàn thành xong chương trình Đại Học thì Giang Tĩnh Lạc sinh thành công một tiểu bảo bối vô cùng đáng yêu. Cậu bé được cô và Hàn Tâm đặt tên là Giang Tiểu Lục, hay Tiểu Lục Lục.
Từ lúc Tiểu Lục được sinh ra, cuộc sống của Giang Tĩnh Lạc hoàn toàn được đổi mới. Mỗi ngày một tiếng Mami khiến cô ấm lòng vô cùng. Nhưng điều khiến cô lo lắng là Tiểu Lục là đứa trẻ thông minh, cô sợ cậu đi đến đâu gây rắc rồi đến đó như lúc trước nên Giang Tĩnh Lạc đang suy nghĩ cô có nên đưa cậu về nước hay không? Theo ý của mẹ nuôi Tiểu Lục , cũng tức là Hàn Tâm thì đưa Tiểu Lục về nước là một quyết định hoàn toàn đúng đắn, cũng tránh được những phiền phức không đáng cho cậu bé.
Sau những phút giây suy nghĩ, Giang Tĩnh Lạc và Hàn Tâm liền đưa cậu bé trở về quên hương cũ, nơi cô đã từng có những quá khứ buồn ở đó
Vì để tránh mình gây phiền phức cho mẹ, cậu bé luôn ở trong nhà. Bạn bè muốn làm quen đến gọi đi chơi cậu cũng không đi, cậu sợ một lần nữa mẹ lại vì chuyện của cậu mà lại buồn phiền mà sinh bệnh. Cậu luôn vui vẻ và rất hòa đồng với các bạn bè cùng trang lứa.
Vốn bình thường, ngoài làm việc ở công ty, tham gia các cuộc họp thì cô chỉ đem công việc về nhà vừa làm về giữ con, nhưng hiện tại phải đi xa .
Giang Tĩnh Lạc thu dọn đồ đạc, Giang Tiểu Lục ngồi chơi trên giường nhìn thấy liền chạy tới ôm lấy cô tò mò hỏi
-Mami ơi! Đồ này mami dọn để đi đâu vậy?
Cô quay lại nhìn con, hướng đến đôi má phụng phịu nhỏ xinh, cô hôn nhẹ lên rồi nói
-Hôm nay mami phải đến công ty để đàm phán một dự án lớn!
-Vậy sao mami không gọi con? Con sẽ đi chung với mami , được không ạ? – Giang Tiểu Lục nhìn cô với ánh mắt siêu đáng yêu, nhưng từ khi cậu sinh ra cô đã quen lắm với đôi mắt ấy rồi nên cũng không có gì cả.
-Mami là đi làm việc, mà công ty lại không được mang trẻ em đến. Con xem mami làm thế nào đây?
Công việc lần này khác với những lần đi trước, nghe đâu muốn gặp chủ tịch của Lục Thị không hề dễ dãi, nếu muốn cô càng phải chuẩn bị kỹ lưỡng một chút mới được