Giang Thành nhìn Giang Tĩnh Lạc rồi suy nghĩ một lúc lâu, dùng đôi tay ấm áp chạm nhẹ lên đầu cô nhẹ giọng xuống nói
-Nếu đã là quyết định cuối cùng của con thì ta cũng không thể nào ngăn cản được nữa rồi! Nhưng nếu như con gặp phải những điều khó khăn và bất trắc gì thì nhất định không được giấu diếm mà phải nói . Tuy con đã trưởng thành nhưng trong mắt hai ta con vẫn chỉ như cô công chúa nhỏ ngày xưa thôi. Con hiểu không?
Giang Tĩnh Lạc nghe xong liền bật dậy, đôi mắt cô đỏ ửng ngập nước nhưng chứa đầy sự vui vẻ… đến tận bây giờ, cuối cùng cũng có người chịu chấp nhận quyết định của cô.
…..
Dương Nhi Nguyệt nhẹ nhàng dựa vào ghế sofa, nghe tiếng bước chân của Giang Thành bà liền ngay lặp tức ngồi dậy , hé mắt ra nhìn bà khẽ hỏi
-Con bé sao rồi? Vẫn giữ nguyên cái quyết định cưới cái thằng đó à?
Giang Thành nhìn bà rồi khẽ gật đầu.
Dương Nhi Nguyệt biết liền tức giận cầm đồ lên ném xuống quát to
-Cái con bé này, nhất định phải đánh chết nó mới tỉnh ngộ..em phải đánh cho nó biết thế nào mới là đúng!
Dứt lời Dương Nhi Nguyệt đi đến bên cửa cầm theo một cây chổi định đi lên phòng thì Giang Thành nắm chặt tay bà lại khẽ lắc đầu
-Bà nó à, em kiềm chế một chút! Dù gì cái Lạc Nhi nó cũng lớn rồi, nên để nó tự quyết định đi.
-Lớn? Ông nói nó lớn ư? Lớn mà con bé lại có cái suy nghĩ, cái quyết định ngớ ngẩn như vậy ư?
Dương Nhi Nguyệt với khuôn mặt đau khổ nhìn Giang Thành hỏi
Giang Thành nhìn vợ thế nhưng trong lòng đau không ngớt, nhưng nếu muốn lôi kéo Giang Tĩnh Lạc khỏi cái quyết định mà cô đã mong muốn thì thật không dễ dàng. Là ông không thể, bây giờ chỉ có thể đợi khi mà cô vấp ngã, ngã đau mới hiểu được… hiện tại cách duy nhất chỉ có cách này .
Thấy Giang Thành im lặng, Dương Nhi Nguyệt dường như hiểu ra sự việc .. Chồng bà..chồng bà thật sự đã dung túng cho cái hành động ngớ ngẩn của Giang Tĩnh Lạc, bà rống lên khóc
-Làm mẹ khó lắm, ông cũng biết mà đúng không? Nó khổ lắm, nó gian nan lắm…vậy tại sao ông lại để đứa con gái mà chúng ta đã cưng chiều suốt hai mươi năm phải chịu khổ trong hoàn cảnh thế này chứ? Tại sao…tại sao? Ông nói đi chứ…hức hức.
Giang Thành hiểu được tâm trạng lúc này của bà, cũng không thể làm gì liền kéo à vào lòng, không một lời nói chỉ ôm bà vào trấn an.
Lúc này, không gian bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường. Căn nhà lúc trước còn ồn ào tiếng cãi vã thì bây giờ đã trở nên im ắng. Dương Nhi Nguyệt khóc đến sưng cả mắt, bà mệt quá nên thiếp đi.
Giang Tĩnh Lạc như đã xác định an toàn, hai mắt cô mở to nhẹ nhàng dùng đôi tay khéo léo chuẩn bị đồ rời khỏi nhà.