Dương Nhi Nguyệt nhìn bức thư mà hai mắt bà đỏ ngầu lên, vửa tức giận vừa xen lẫn chút đau lòng, xót xa…
Công chúa nhỏ mà bà đã yêu thương chiều chuộng hơn mười mấy năm lại vì một tên đàn ông không đáng mà lại dùng chiêu bỏ nhà ra đi để bà hiểu được tình hình.
Dương Nhi Nguyệt bây giờ thật sự không thể bình tĩnh được nữa rồi, bà hét to
-GIANG TĨNH LẠC! CON CÓ GIỎI THÌ THỬ VỀ LẠI ĐÂY XEMMM
Lúc này máy bay của Giang Tĩnh Lạc cũng đã hạ cánh, cô bước xuống máy bay liền cảm nhận được nơi đây có không khí thật trong lành, ở đây mặc dù chưa được mấy phút nhưng nó lại mang cho cô một cảm giác không hề sợ hãi mà trái lại rất an toàn. Giang Tĩnh Lạc vừa cầm điện thoại định vị trí nhà của bạn trai vừa xách hành lí đi theo.
Nơi đây đúng là rất đẹp, cũng là nơi cuộc sống tiếp theo của cô sẽ bắt đầu một cách rất thú vị…
Đi dạo quanh nửa được thành phố S, vừa ngắm vừa nhìn khung cảnh xung quanh. Nó thật đẹp, không những đẹp mà Giang Tĩnh Lạc còn nhận ra nơi đây có rất nhiều khách hàng. Nếu chăm chỉ làm việc nhất định chưa đến nửa năm ăn chắc sẽ giàu to… à chưa bằng gia đình cô.
Dạo cũng đã mệt, khám phá đủ mọi thứ rồi cũng phải đói chứ..thế là trước trời tối cô đến một nhà hàng gần nơi bạn trai ở. Ăn no xong rồi xách theo hành lí về nơi an toàn mà cô quyết định trước đó.
……
Cộp cộp cộp
Tiếng bước chân của Tĩnh Lạc càng ngày càng gần hơn với phòng của người yêu cô, với nụ cười rạng rỡ trên môi, từng bước từng bước cô chạy lon ton như một đứa con nít tiến vào phòng anh ta.
Cuối cùng cũng đến, Giang Tĩnh Lạc mở nhẹ cửa ra định tạo bất ngờ cho người yêu nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cô đứng hình, cô không thể tin vào mắt mình, n..người yêu cô…a..anh ta… anh ta đang quan hệ với người bạn thân mà cô tin tưởng nhất. Bởi vì cô mở cửa rất nhẹ nhàng nên họ chẳng hề quan tâm bên ngoài có chuyện gì, kể cả nghe thấy bọn họ cũng như chưa nghe, cứ tưởng rằng là phục vụ nhưng không… Giang Tĩnh Lạc đã nhìn thấy..cô đã thấy tất cả…
-Ây za! Nhẹ thôi… aaa
-Rồi rồi…anh sẽ nhẹ nhàng với em mà..
Những tiếng rên rỉ của cô ta, những câu nói của anh ta khiến Giang Tĩnh Lạc lúc này cảm thấy bọn họ thật ghê tởm, không chỉ bọn họ, cô cũng cảm thấy chính mình còn ghê tởm hơn khi đã sống chung và tin tưởng bọn họ như vậy.
Đứng bên ngoài, Tĩnh Lạc khẽ đóng cửa lại, cô cố gắng kìm nén nước mắt lại rồi đi ra khỏi nơi anh ta ở.