Rời khỏi bệnh viện, Lục Cảnh Kiều lái xe tới công ty. Vừa đỗ xe đang định bước xuống thì anh nhìn thấy một chiếc di động ngay cạnh ghế lái của mình. Anh đoán Mộ Niệm Đồng do vội đi làm nên đánh rơi ở đây mà không biết. Anh cầm lấy di động ấn thử, thấy máy hết pin liền tiện tay để luôn vào túi áo.
Tới văn phòng, Lục Cảnh Kiều cầm điện thoại đi sạc pin.
Anh vừa khoác chiếc áo vest lên giá áo thì có tiếng gõ cửa truyền đến.
Trợ lý bước vào, trên tay cầm một xấp báo cáo, cung kính nói: “Tổng giám đốc, đây là báo cáo tài vụ trong ba quý gần đây, anh xem đi ạ.”
“Đặt lên bàn đi.”
Trợ lý đặt báo cáo lên bàn, vô tình nhìn thấy chiếc điện thoại vừa khởi động lại, trên đó báo nhiều cuộc gọi nhỡ liền nói, “Tổng giám đốc, anh có gọi nhỡ này.”
Anh ta còn tưởng đây là di động của Lục Cảnh Kiều.
Lục Cảnh Kiều nhìn thoáng qua liền thuận miệng nói: “Cứ để đó.”
“Dạ vâng.”
Trợ lý rời khỏi văn phòng.
Lục Cảnh Kiều cầm lấy xấp báo cáo, anh cầm lấy một tập bắt đầu xem.
Lúc này chuông điện thoại vang lên.
Anh thấy màn hình không ghi tên ai liền mở ra. Đầu bên kia truyền đến tiếng rống giận của Lục Tuấn Ngạn, “Mộ Niệm Đồng! Cô điên rồi đúng không? Tối qua cô đi đâu? Không định giải thích cho tôi nghe rõ ràng đúng không?”
Lục Cảnh Kiều ngây người vài giây mới nhận ra đây là số của Lục Tuấn Ngạn. Nghĩ đến màn hình vừa rồi không ghi chú gì, chẳng hiểu sao anh bỗng nhiên cảm thấy trong lòng sung sướng lạ thường.
Chứng tỏ rằng, người đàn ông này trong mắt Mộ Niệm Đồng cũng chẳng khác gì người xa lạ.
Anh nhếch môi, cười sung sướng. Lục Cảnh Kiều không cúp máy mà thản nhiên nói: “Mới sáng sớm mà cơn tức lớn thế?”
Đầu bên kia điện thoại, tim Lục Tuấn Ngạn ngừng đập đến mấy giây anh ta mới nhận ra người đàn ông bên đầu kia của điện thoại là ai, sắc mặt lập tức xanh mét.
Anh ta nhìn di động chằm chằm muốn xác nhận lại, đây đúng là số điện thoại của Mộ Niệm Đồng. Anh ta gần như không thể tin vào mắt mình nữa.
“Lục Cảnh Kiều? Là anh? Làm sao điện thoại di động của Mộ Niệm
Đồng lại ở trong tay anh?”
Lục Cảnh Kiều ưu nhã dựa lưng vào ghế, giọng nói trầm khàn chậm rãi vang lên, “Anh đoán thử xem?”
“Tối hôm qua, Mộ Niệm Đồng ở cùng anh!”
Lục Tuấn Ngạn nghiến răng nghiến lợi nói. Đây là một câu khẳng định mà không phải là câu nghi vấn.
Hai người này luôn khiến người ta cảm thấy ái muội!
Rõ ràng là có cái gì.
Lục Cảnh Kiều gõ gõ ngón tay trỏ trên bàn, chớp mắt, đối với câu nói khẳng định này không nằm ngoài dự đoán của anh.
Sáng nay lúc rời đi khách sạn, anh đã nhạy bén phát hiện có người đang quay phim họ. Anh liếc mắt một cái đằng sau. Chỉ liếc mắt thôi anh cũng nhận ra người đó chính là Lý Mộng Na, cô nàng diễn viên đang nổi tiếng hiện nay.
Anh từng nhìn thấy cô ta trong một tin nóng của một bài báo nào đó. Lúc đó có phóng viên chụp lén được Lý Mộng Na và Lục Tuấn Ngạn quấn quýt bên nhau đi vào khách sạn, ở trong đó tới mười hai tiếng.
Tin tức này từng oanh động một thời.
Vì vậy anh mới nhớ được cô ta.
Lúc thấy cô ta quay lén anh liền cố ý ôm eo Mộ Niệm Đồng, rất phối hợp để lộ ra anh và cô rất thân mật. Anh đoán rằng cô ta sẽ cho Lục Tuấn Ngạn xem đoạn video này trước.
Quả nhiên như những gì anh đã đoán. Không uổng công anh chịu khó phối hợp như vậy.
Lục Tuấn Ngạn tức giận đến lửa giận công tâm, anh ta cắn răng cố nặn ra một nụ cười dữ tợn. Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Lục Cảnh Kiều, đừng nói với tôi là anh coi trọng vợ tôi chứ? Chẳng lẽ anh muốn đoạt phụ nữ với tôi à?”