Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất Sâu

Tôi là người đàn ông đầu tiên của cô ấy


trước sau

“Từ đoạt này dường như có chút không thích hợp cho lắm.”

Lục Cảnh Kiều xấu xa khiêu khích, “Lục Tuấn Ngạn, anh từng có được cô ấy bao giờ chưa?”

Lời này hoàn toàn khơi dậy cơn giận điên cuồng trong lòng Lục Tuấn Ngạn, rõ ràng là anh đã xâm phạm chủ quyền lãnh địa của anh ta.

Anh chất vấn anh ta có từng có được cô hay chưa?

Lục Tuấn Ngạn không cho là đúng nói: “Lục Tuấn Ngạn này từ trước đến này chỉ có cái mà tôi không muốn chứ không có cái mà tôi không thể có được!”

“Hả? Lợi hại quá.” Lục Cảnh Kiều gióng nói không có chút gợn sóng.

Lục Tuấn Ngạn bỗng nhiên thấy hụt hẫng. Anh ta không thể không hoài nghi chuyện ngày hôm qua. Tối hôm qua, Mộ Niệm Đồng ở cùng với người đàn ông này, trai đơn gái chiếc, ở trong cùng một phòng, không biết đã xảy ra chuyện gì. Trong lòng lại dâng lên lửa giận mà chẳng biết bắt nguồn từ đâu, nó trực chờ như muốn lao ra khỏi cơ thể anh ta để thiêu rụi mọi thứ.

Anh ta lạnh lùng cười, thản nhiên hỏi: “Lục Cảnh Kiều, bao nhiêu phụ nữ ngoài kia sao anh không chọn lại cứ thích đôi giày rách của tôi? Mộ Niệm Đồng là người phụ nữ tôi chơi chán rồi, anh còn muốn nữa à? Ha ha, xem ra là anh đói bụng quá nên ăn quàng đúng không?

“Giày rách?”

Nghe thấy từ này Lục Cảnh Kiều không thể gật bừa được.

Anh biết rõ lúc này Lục Tuấn Ngạn đã tức lắm rồi mà không có chỗ phát tiết nên mới nói mấy lời thế này để chọc tức anh.

Anh đột nhiên mỉm cười, cặp mắt phượng cong lên, trông vô cùng tà ác.

Lục Cảnh Kiều để môi sát tới phần loa di động, chậm rãi nói từng chữ, “Lục Tuấn Ngạn, chắc là anh không biết, tôi là người đàn ông đầu tiên của cô ấy.”

Lời nói này không khác gì một quả bom nguyên tử khổng lồ vừa nổ tung bên tai Lục Tuấn Ngạn, cả đầu trống rỗng chỉ còn tiếng ong ong ong!

“Anh… Anh nói cái gì?”

Mấy chữ này gần như bị ép ra từ trong kẽ răng của anh ta.

Lục Cảnh Kiều thản nhiên từ tốn nói: “Tôi nói, tôi là người đàn ông đầu tiên của Đồng Đồng. Cháu trai ngoan à, cháu có nghe
rõ chú nói không đó?”

“…”

Tên đàn ông xấu xa này thế mà dám lặp lại câu nói đó, hơn nữa thái độ lại rất nghiêm túc.

Lục Tuấn Ngạn tức điên lên, anh ta đứng bật dậy đá chiếc bàn trước mặt ngã ngửa ra.

“Lục Cảnh Kiều, đồ khốn nạn!”

Lục Cảnh Kiều nghe vậy, sắc mặt chẳng hề thay đổi. Chiêu công kích này chẳng ra đâu vào đâu cả.

Lục Tuấn Ngạn nghiến răng nghiến lợi nói: “Lục Cảnh Kiều, anh cố ý có phải không? Dù là Lục thị hay là Mộ Niệm Đồng, anh chẳng qua là đang trả thù tôi, trả thù nhà họ Lục đúng không? Có phải vì thế mà anh liên tục khiêu khích tôi?”

“Ừm…”

Lục Cảnh Kiều đứng dậy, từ từ đi tới cửa sổ. Anh rút một điếu thuốc, kẹp lên môi rồi bật lửa. Một đoàn khói trắng theo trong miệng anh bay ra.

Anh cong môi, cặp mắt phương hơi híp lại, không nhanh không chậm nói: “Dù có là trả thù thì tôi cũng phải chọn đối thủ ngang cơ chứ. Anh, còn chưa đủ tư cách.”

“Anh…”

“Anh nghĩ là tôi muốn Lục thị lắm à?” Lục Cảnh Kiều chậm rãi dụi tàn thuốc trong gạt tàn, giọng nói khinh miệt, “Công cụ trả thù? Lục Tuấn Ngạn, đừng quá đề cao chính mình!”

Lục Tuấn Ngạn cười lạnh nói: “Lục Cảnh Kiều, anh đừng vội mà đắc ý! Anh nghĩ là mình còn có thể kiêu ngạo bao lâu? Anh bất quá chỉ là một đứa con riêng đê tiện! Lục thị này cũng không tới lượt một tên nghiệt chủng như anh đâu.”

Lục Cảnh Kiều mỉm cười cắt lời anh ta, “Tuấn Ngạn, anh định bao giờ ly hôn với Đồng Đồng?”

“… Ly hôn?” Lục Tuấn Ngạn giận quá hóa cười, hai chữ này thật không thể tưởng tượng được, “Anh nói cái gì? Ly hôn?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện