“Tuấn Ngạn!”
Lục Đình Hách hận anh ta không đúng, càng hận anh ta hành động theo cảm tính.
Chẳng lẽ, cấm kỵ con riêng kế thừa tập đoàn, ông ta không biết sao?
Không phải là vì trên dưới nhà họ Lục, không có một ai vươn lên, hiện giờ tài chính khủng hoảng, tập đoàn tài chính Lục thị cũng gặp phải khủng hoảng, chẳng lẽ còn muốn ông ta đi mời tổng giám đốc bên ngoài về quản lý công ty?
Ông ta luôn ăn nói khép nép, mời Lục Cảnh Kiều trở về là vì có thể làm tập đoàn tài chính Lục thị qua khỏi kiếp nạn này.
Đến lúc đó, tập đoàn tài chính Lục thị được Lục Cảnh Kiều điều hành trở lại đỉnh cao, ông ta sẽ tuyên bố Lục Tuấn Ngạn kế thừa tập đoàn tài chính.
Dụng tâm lương khổ của ông ta, vì sao cháu trai lại không cảm nhận được?
Một người là người kế thừa, một người là quân cờ, hai người hoàn toàn khác nhau!
“Cha, thằng bé không muốn, cần gì phải cưỡng cầu.” Bỗng nhiên Lục Cảnh Kiều để dao nĩa xuống, cầm lấy khăn ướt nhẹ nhàng lau khóe môi, nhẹ nhàng nâng mắt.
Ánh mắt của anh rơi vào người Lục Tuấn Ngạn, mỉm cười, nhếch môi nói, “Cho dù thằng bé không giúp đỡ con, con cũng có thể điều hành tập đoàn tài chính được, có thằng bé ở đó, trái lại con càng phiền hơn.”
Ngữ khí thận trọng, có phong cách của trưởng bối.
“Anh!”
Lục Tuấn Ngạn giận dữ trừng anh, vì hung dữ cơ mặt sắp vặn vẹo rồi!
Lời này của anh là có ý gì?
Tuyên bố nhục nhã anh ta sao!
“Ở đây đến lượt anh nói chuyện với tôi sao? Lục Cảnh Kiều, anh nên quan tâm đến mình ấy, anh là ai mà dám nói chuyện với tôi như vậy?
Lục Cảnh Kiều bình tĩnh trả lời, “Tôi là chú của anh.”
“Phi! Anh cũng xứng sao?”
“Được rồi!”
Lục Đình Hách tức giận đến mức sắc mặt xanh mét, để bát xuống, chống gậy đứng dậy, “Tôi thấy các người không muốn tôi tốt đây mà! Cả ngày đều ầm ĩ, không làm tôi bớt lo, các người muốn tôi tức chết đúng không?”
Lâm Ngọc nhanh chóng tiến lên, đỡ lấy ông cụ nói, “Cha à, cha đừng tức giận nữa! Cần gì phải chấp nhặt với bọn chúng, có hại cho thân thể mất nhiều hơn được!”
“Con cũng vậy!”
Lục Đình Hách không cần bà ta đỡ, đẩy bà ta ra, chỉ vào mũi bà ta nói, “Nếu con còn
làm vẻ mặt đó với Đồng Đồng, cha chắc chắn sẽ chỉnh con thật tốt!”
Nói xong, ông ta nghiêm mặt, chống gậy rời đi.
Từ đầu đến cuối Mộ Niệm Đồng đều cúi đầu, không để ý tranh chấp, sau khi thấy Lục Đình Hách rời khỏi, cô cũng đứng dậy.
“Tôi ăn no rồi, không còn sớm nữa, tôi còn phải đi làm!”
Lục Tuấn Ngạn lập tức giữ chặt tay cô, “Tôi đưa cô đi.”
“Không cần!” Mộ Niệm Đồng miễn cưỡng cười vui, “Tôi tự đi được.”
Nói xong, không quay đầu lại nhìn Lục Tuấn Ngạn liền rời đi.
…
Biệt thự nhà họ Lục ở giữa núi, đi thẳng đến nội thành chỉ có duy nhất một con đường núi, trên đường cũng không có bất luận trạm xe buýt nào, càng không nói đến xe điện ngầm.
Con đường giao thông duy nhất, đó chính là xe riêng.
Cũng không biết là cô nghĩ như thế nào, từ chối Lục Tuấn Ngạn, nhưng cô tình nguyện đi bộ cũng không muốn ngồi xe của anh ta.
Cô đau đầu xoa xoa mi tâm, sáng sớm đã tranh chấp, làm cô càng mệt mỏi hơn.
Cô không biết nên sống như thế nào trong gia tộc như vậy.
Lúc cô có vẻ đăm chiêu, bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng còi của chiếc xe có rèm che.
Cô quay đầu lại, thấy một chiếc xe màu đen dừng bên cạnh cô, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra sườn mặt hoàn mỹ của Lục Cảnh Kiều.
Khuôn mặt tuấn tú, khí chất trầm ổn thành thục, cho dù chỉ là sườn mặt, lại không làm tổn hao khí thế kinh người của anh.
Một tay nắm vô lăng, một tay ấn hạ cửa kính xe xuống, xuyên qua cửa xe, dễ dàng nhìn thấy bàn tay trắng nõn thon dài của anh.
“Lên xe.”