Mộ Niệm Đồng có chút chột dạ quay đầu lại, nhìn thoáng qua cửa lớn nhà họ Lục, thấy không có người, lúc này mới yên tâm hơn.
“Anh làm gì thế?”
Người đàn ông mỉm cười, “Đưa em đi làm.”
“Tôi không cần anh đưa!”
Mộ Niệm Đồng lại nói, “Anh đi trước đi, tôi tự mình xuống núi gọi xe!”
“Lên xe.” Lục Cảnh Kiều lặp lại lần hai.
Mộ Niệm Đồng cắn môi, “Để người ta nhìn thấy, không được tốt lắm đâu?”
Cuối cùng Lục Cảnh Kiều cũng quay đầu nhìn cô, có chút không tưởng tượng được hỏi lại, “Làm chú, đưa cháu dâu mình đi làm, có gì không đúng?”
Lời này hỏi khó cô rồi.
Lúc này cô mới giơ tay mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ.
Mới vừa cài dây an toàn xong, hai tay cô để lên đùi, bình tĩnh nói với anh, “Chúng ta nói chuyện đi!”
Lục Cảnh Kiều nhìn cô một cái, buông lỏng phanh ra, đạp chân ga, xe có rèm che lao đi!
Brum brum!
Ấn chân ga hết cỡ, tiếng động cơ vang lên, giống như tiếng gầm gừ của dã thú, không ngừng vang vọng trên đường núi!
Tốc độ xe quá nhanh, cho nên cô nhanh chóng dùng lực nắm chặt vào ghế, sợ hãi đến mức sắp hít thở không thông!
Trên đường núi có không ít khúc cua.
Nếu thao tác không chuẩn, phương hướng có sai lầm, nếu như xe lao ra khỏi đường núi, tất nhiên là xe hủy người chết!
Cô càng lo lắng đề phòng hơn, vẻ mặt trắng bệch nhìn người đàn ông, thấy tay trái anh chống má, tay phải nhẹ nhàng lái xe, vẻ mặt không chút để ý, tựa như rảnh rỗi dạo chơi, nhưng mà chiếc xe dưới sự điều khiển của anh, với tốc độ 130 chạy nhanh trên con đường núi!
“Em nói muốn nói chuyện với tôi, nói chuyện
gì thế?”
“Anh… Anh đi nhanh như vậy, chúng ta nói chuyện thế nào được?”
Cô lo lắng khi nói chuyện với anh, không cẩn thận phân tâm, xe mất đi khống chế, lao xuống sườn núi!
Lục Cảnh Kiều liếc mắt nhìn cô một cái, thấy vẻ mặt cô trắng bệch, tựa hồ bị kinh sợ vì xe chạy quá nhanh, lúc này mới giẫm phanh xe, đi chậm lại.
“Vì sao em kết hôn với anh ta?”
Cô không có mở miệng, anh lại hỏi trước, nhưng mà câu hỏi anh nói làm cô ngẩn người!
“Vì sao anh… Lại hỏi chuyện này?”
“Có chút tò mò.”
Bỗng dưng Lục Cảnh Kiều lại hỏi, “Có ý định về nhà họ Lục không?”
Mộ Niệm Đồng giật mình, nhíu mày nói, “Không biết…”
Bỗng nhiên cô nghĩ tới gì đó, hỏi, “Lúc trước Lục Tuấn Ngạn nói những lời đó, anh sẽ không tin đấy chứ? Tối hôm qua tôi không có cùng anh ta…”
“Tôi biết…”
Lục Cảnh Kiều ngắt lời cô, “Nói dối hay nói thật, tôi đều nhìn ra được. Cho nên, em không cần phải giải thích.”
Tim Mộ Niệm Đồng đập nhanh và loạn nhịp, phản ứng kịp thái độ mình nóng lòng giải thích, dường như có vẻ quá ái muội, không khỏi ảo não vỗ trán.
Sẽ dễ dàng bị người ta hiểu lầm!