Tịch Vũ Đồng mới vừa trở lại phủ Thái sư đã có nha hoàn lại truyền lời nói lão gia gọi nàng qua thư phòng một chuyến.
Tịch Vũ Đồng đáp lại, sau đó nhìn về phía Tiểu Đào: "Tiểu Đào, mắt ta còn sưng đỏ không?"
Tiểu Đào nhìn chằm chằm một chút, mới lắc lắc đầu: "Chỉ có chút xíu hồng, chú ý một chút cũng sẽ không nhìn ra, tiểu thư cứ yên tâm đi."
Tịch Vũ Đồng lúc này mới theo nha hoàn truyền lời đi thư phòng.
Nàng gõ cửa, vẫn chưa được đáp lại, trực tiếp đẩy cửa đi vào, trong phòng phủ kín mấy bức họa, lại ngẩng đầu nhìn đến thấy Tịch Hồng Bác vừa vặn cúi thấp, biểu hiện đang chuyên chú vẽ tranh.
Nàng nhìn những bức họa đều là họa liên quan với mẫu thân, cười nhặt lên, cẩn thận mà thu lại đặt cùng một chỗ, mới đi tới xem phụ thân vẽ vời.
Nhìn thấy bóng lưng cô gái trong tranh, Tịch Vũ Đồng liền biết là mẫu thân của mình, cũng không lên tiếng, yên tĩnh đến đứng bên cạnh.
Qua thời gian một chén trà, Tịch Hồng Bác họa xong, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện Tịch Vũ Đồng đứng ở bên cạnh, nhất thời nở nụ cười: "Con đến rồi làm sao cũng không nói một tiếng."
Tịch Vũ Đồng cụp mắt cười khẽ: "Con mới vừa có gõ cửa đi vào, chỉ là phụ thân quá mức chăm chú không nghe thấy thôi."
"Không nói cái này." Tịch Hồng Bác ngoắc ngoắc tay, gọi nàng đi qua, "Tới xem một chút tranh này họa thế nào."
Trước khi Tịch Vũ Đồng có ký ức thì mẫu thân đã qua đời, vì vậy cũng chưa từng thấy dáng dấp của người, chỉ là theo phụ thân vẽ vời cùng với trong miêu tả biết được mẫu thân là hình dạng gì.
Tranh này tuy là họa bóng lưng, nhưng từ động tác xoa xoa hài nhi bên cạnh, khẳng định là một vị mẫu thân rất hòa ái.
Nàng đưa tay sờ bóng lưng cô gái kia, nguyên bản tâm tình bởi vì bị Phượng Vũ Dịch nhiễu loạn nhất thời bình tĩnh lại, trong lúc lơ đãng khóe miệng liền câu lên: "Tài vẽ của phụ thân đúng là càng ngày càng tốt, chỉ là từ trước đến nay phụ thân không phải đều là họa mẫu thân chính diện, vì sao lần này vẽ mặt trái?"
"Tỉ mỉ nghĩ lại, mẫu thân của ngươi qua đời cách hiện nay cũng có chừng mười năm."
Tịch Hồng Bác vuốt chân dung, biểu hiện nhu hòa: "Vi phụ lo lắng sẽ quên mất mẫu thân của con, mỗi ngày đều muốn họa một bức, nhưng hôm nay ngủ trưa tỉnh lại, thời gian muốn vẽ tranh lại có chút nhớ không rõ dáng dấp nàng, lúc nãy tìm lại mấy bức chân dung trước dây mới nhớ được."
Ngày xưa Tịch Vũ Đồng không có nhìn xem cha của mình gần như vậy, bây giờ mới thấy trên mặt phụ thân chẳng biết lúc nào có một chút nếp nhăn, thậm chí trên đầu cũng có một vài sợi tóc trắng, trong mắt nhất thời ướt át, nhẹ giọng an ủi: "Phụ thân chỉ là do quá mệt nhọc thôi, nói không chừng ngày mai liền có thể nhớ được."
Tịch Hồng Bác lắc đầu, cẩn thận từng li từng tí một ngăn chặn họa hai giác, đáp: "Như vậy tất nhiên là tốt nhất, chỉ là ta sợ không biết ngày nào ta thật sự đã quên mẫu thân của ngươi dáng dấp, đến thời điểm xuống phía dưới gặp gỡ cũng không nhận ra được, như vậy liền tổn thương trái tim mẫu thân của con."
"Phụ thân bây giờ mới có ba mươi hai, chính trực tráng niên, hà tất nói lời ấy làm tổn thương tâm của nữ nhi?" Tịch Vũ Đồng hai tay vô thức nắm chặt, "Nếu như phụ thân không còn, nữ nhi tại cõi đời này lại có ý nghĩa gì, còn không bằng cùng ngài, còn có mẫu thân, gặp nhau dưới hoàng tuyền."
Tịch Hồng Bác ngẩng đầu nhìn nàng một cái, "Con mới Thập Tam, thời gian còn rất dài, sao lại nói mấy lời vô nghĩa này."
Tịch Vũ Đồng lo lắng bị phụ thân nhìn ra khác lạ, vội vã buông xuống mí mắt: "Vậy thì phụ thân cũng đừng nói cái gì xuống cùng mẫu thân gặp nhau, không phải thời gian của ngài cũng còn rất dài sao?".
"Hai ta không giống." Tịch Hồng Bác bật cười.
"Hai ta giống nhau." Tịch Vũ Đồng nhớ tới chuyện một đời trước phụ thân bị giải vào ngục sau đó tự sát, đột nhiên nắm lấy cánh tay hắn, một mặt nghiêm túc, "Phụ thân, ngài đáp ứng nữ nhi một chuyện được không?"
Tịch Hồng Bác lắc đầu: "Con nói đi."
"Bất luận phát sinh chuyện gì, ngài cũng không được có ý coi thường mạng sống của mình, càng đừng nghĩ xuống cùng mẫu thân gặp nhau." Viền mắt Tịch Vũ Đồng bắt đầu ửng hồng, "Phụ thân, nữ nhi cũng không yêu cầu nào khác, ngài đáp ứng nữ nhi chỉ một việc này thôi được không?"
Tịch Hồng Bác cau mày: "Vũ Đồng, hôm có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không, trong con thật như có gì đó không đúng."
Tịch Vũ Đồng cắn môi dưới, giơ tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Nữ nhi mơ thấy phụ thân, phụ thân bỏ lại nữ nhi đi gặp mẫu thân".
Tịch Hồng Bác còn tưởng rằng là đại sự gì, không nghĩ tới chỉ là nằm mơ, có chút dở khóc dở cười, "Con đều nói là mơ rồi, không thể coi là thật được."
"Nữ nhi mặc kệ." Tịch Vũ Đồng lắc đầu, "Phụ thân, ngài đáp ứng con có được hay không?"
Tịch Hồng Bác căn bản không có để ở trong lòng, bị Tịch Vũ Đồng ma sát không được, cuối cùng chỉ có thể đáp lại.
Tịch Vũ Đồng không yên lòng, bổ túc một câu: "Vậy ngài thề đi, lấy danh nghĩa của mẫu thân ra thề."
Tịch Hồng Bác cau mày, chỉ là thấy nữ nhi một bộ "Không thề không được", thêm nữa hắn tự giác chính mình cũng là người tiếc mệnh, liền gật đầu, nhấc tay phát ra lời thề: "Ta Tịch Hồng Bác lấy danh nghĩa ái thê xin thề, sau này bất luận phát sinh chuyện gì đều sẽ không coi thường mạng sống bản thân, nếu làm trái lời thề này ——" nhìn nữ nhi một chút, hắn mới tiếp tục, "Liền nguyền rủa ta sau này đến phía dưới cũng không thể cùng ái thê gặp nhau."
Tịch Vũ Đồng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, "Phụ thân, đây là việc có quan hệ đến mẫu thân, ngài cũng không được quên."
Tịch Hồng Bác thả tay xuống, tức giận nhìn nàng một cái: "Vi phụ còn không đến mức tuổi già quên chuyện đâu."
Tịch Vũ Đồng cũng biết mình để phụ thân đem mẫu thân ra thề là không thích hợp, nhưng người phụ thân để ý nhất chính là mẫu thân, thường xuyên nhắc tới ngày sau mất đi muốn cùng mẫu thân tại lòng đất gặp