Editor: MyYen050296 "Chúng ta đi đến đâu ăn cơm?" Bạc Kha Nhiễm một bên lướt Weibo, một bên hỏi Thẩm Dữ.
Thẩm Dữ tay nắm tay lái, mắt nhìn thẳng về phía trước.
"Nhà bằng hữu."
"..."
Bạc Kha Nhiễm từ trong di động ngẩng đầu lên, cô ghé mắt nhìn về phía Thẩm Dữ.
"Nhà bằng hữu?"
"Ừ."
"Vậy mà anh không chịu nói trước với em, em còn không có trang điểm.."
Cô cứ cho rằng, anh đơn thuần chỉ là muốn dẫn cô ra ngoài ăn cơm mà thôi, cũng không nghĩ tới anh cư nhiên là mang cô đi gặp bằng hữu.
Cô để mặt mộc, làm sao mà có thể đi gặp người đây.
Thẩm Dữ đưa mắt nhìn cô một cái, ánh mắt ôn nhu.
"Không có gì, cho dù em không trang điểm, cũng là xinh đẹp nhất."
Trong lòng Bạc Kha Nhiễm vẫn còn có chút lo lắng, hiện tại nghe anh nói như vậy, ngược lại cô có chút ngượng ngùng.
"Thật?"
"Anh chưa bao giờ nói láo."
Bạc Kha Nhiễm nghĩ nghĩ, hình như là vậy, nghĩ lại, ít nhiều cũng thả lỏng người ra một chút.
"Chúng ta tới nhà của ai vậy?"
"Tới rồi em sẽ biết."
Bạc Kha Nhiễm tiếp tục vọc di động: "Đi thôi."
Đại khái khoảng mười lăm phút sau, Thẩm Dữ nói với cô một tiếng.
"Tới rồi."
"Ai?"
Thẩm Dữ đem xe lái bãi đỗ xe ngầm của một tiểu khu.
Thời điểm mới vừa bước xuống khỏi xe, Bạc Kha Nhiễm thấy được tên tiểu khu.
Tiểu khu Thanh Miện.
Cũng giống như tiểu khu của bọn họ đang ở, là tiểu khu xa hoa số một ở Ninh Hạ, người ở nơi này không phú cũng
quý, có rất nhiều rất nhiều nhân vật công chúng lựa chọn mua đoạn đường này.
Xem ra Thẩm Dữ mang cô đến thăm người bằng hữu này phỏng chừng cũng là người trong giới.
Sau khi xuống xe, Bạc Kha Nhiễm nhìn chính mình cùng Thẩm Dữ, hai người hai tay trống trơn --
"Cái kia, chúng ta đi đến nhà người ta ăn cơm, không có mang theo quà cáp gì, có phải không tốt lắm hay không?"
Thẩm Dữ cười cười, mở cửa sau ra Bạc Kha Nhiễm lúc này mới nhìn thấy giỏ quà đặt ở đằng sau.
Thì ra anh đã sớm có chuẩn bị.
Một lát sau, Thẩm Dữ lại lấy ra một cái hộp quà đưa cho Bạc Kha Nhiễm.
"Đây là cái gì?"
"Lệ vật cho con bọn họ."
"Bọn họ có con?"
Xem ra bạn anh là một đôi vợ chồng.
"Ừ, đi thôi."
Vào thang máy bấm số lầu tám, Bạc Kha Nhiễm đứng ở bên cạnh Thẩm Dữ, anh duỗi tay ấn chuông cửa.
"Đing đong!"
Bạc Kha Nhiễm không khỏi mà có chút khẩn trương, cô theo bản năng cầm bàn tay Thẩm Dữ.
Thẩm Dữ nghiêng đầu nhìn cô một cái, trở tay nắm lấy tay cô, không tiếng động an ủi cô không cần khẩn trương.
Qua vài giây, bên trong truyền đến tiếng bước chân, nghe thanh âm hẳn là tới cửa.
"Răng rắc."