Sủng Nhập Tâm Phi

Chương 52


trước sau

Editor: MyYen050296

Lâm Giang Nam đưa mắt nhìn con trai so với mình còn cao hơn một cái đầu, nói.

"Không thể."

"Còn nữa, con khi còn nhỏ không phải rất thích tên đó hay sao?"

Khương Già Dục: "Đó là khi còn nhỏ."

"Mặc kệ, dù sao cũng không thể, con là Cam Nhỏ, cha con là Cam Lớn, em gái con là Tiểu Mật Cam."

Bạc Kha Nhiễm nhìn hai mẫu tử này hỗ động, cảm thấy dị thường đáng yêu, vì thế cô hỏi Lâm Giang Nam.

"Vậy còn chị?"

Lâm Giang Nam nhìn về phía Bạc Kha Nhiễm, đột nhiên cười thần bí.

"Chị a."

"Chị là chủ nhân của nhóm quả cam."

Bạc Kha Nhiễm nhịn không được nở nụ cười.

Thật sự!

Thật sự quá đáng yêu!

Cô đột nhiên phát giác chính mình thật sự rất thích Lâm Giang Nam, chẳng sợ các cô kém nhiều tuổi như vậy, nhưng là không biết vì cái gì, cùng cô ấy ở chung sẽ cảm thấy thực nhẹ nhàng thực tự tại.

Cô ấy cho người ta cảm giác tựa như nước chảy róc rách, ôn hòa mà thoải mái.

Tiểu Mật Cam năm nay đã bảy tuổi, cô bé không biết mẹ cùng thím đang cười cái gì, nhưng cô bé biết lời nói mới rồi là anh trai giễu cợt cô bé.

Khương Già Dục đón lấy ánh mắt của em gái, hắn không khỏi mà nhìn qua chỗ cô bé.

Nhưng mà hắn mới vừa nhìn qua, thì bé con hung hăng trừng mắt một cái với hắn.

"Anh trai hư!"

Nói xong, hắn nhìn cô nhóc chạy 'bịch bịch bịch' ra ban công, hướng ban công hô một tiếng.

"Coca."

Giây tiếp theo, hắn liền nhìn thấy Coca lông vàng to lớn từ ngoài ban công chạy vào.

Tiểu Mật Cam nhìn thấy Coca nhào đi qua, ôm chặt cổ Coca, khụt khịt mà nói.

"Coca, an trai khi dễ em."

Cũng không biết là con chó này hiểu tiếng người hay là như thế nào, sau khi Tiểu Mật Cam nói xong, Coca duỗi một móng vuốt nhẹ nhàng mà vuốt phía sau lưng Tiểu Mật Cam.

Bạc Kha Nhiễm nhìn thấy có chút ngây người.

Này chỉ là nói Coca đang.. An ủi Tiểu Mật Cam sao?

"Coca đau lòng nhất chính là Tiểu Mật Cam."

Lâm Giang Nam nhìn một người một chó cách đó không xa nói.

"Đúng vậy, Coca rất ôn nhu."

"Bà xã, ăn cơm." Khương Trừng bưng đồ ăn từ trong phòng bếp đi ra.

Lâm Giang Nam trên mặt mang theo ý cười: "Được, tới đây."

Cô ấy nghiêng đầu lại đối với Bạc Kha Nhiễm nói: "Đi thôi, đi ăn cơm, có phải đói bụng rồi hay không?"

Bạc Kha Nhiễm theo bản năng mà sờ bụng một chút, hiện tại cô giống nhưbị đói quá mức, không cảm giác được đói bụng.

Sau khi đồ ăn được đặt lên bàn, Bạc Kha Nhiễm mới phát giác cái gì gọi là chân chính phong phú.

Cô nhìn một bàn đồ đầy những món ăn ngon không biết hạ đũa xuống món nào đầu tiên.

Khương Trừng nhìn thoáng qua Bạc Kha Nhiễm đang ngồi bên cạnh Thẩm Dữ, nói: "Rất sớm liền nghe A Dữ nhắc tới em, hôm nay rốt cục được gặp mặt."

Nghe Khương Trừng nói như vậy, Bạc Kha Nhiễm không khỏi mà có chút câu nệ.

Siêu mẫu quốc tế đúng là siêu mẫu quốc tế, khí tràng thật là quá cường đại.

Khương Trừng nhìn ra cô đang câu nệ, cười nói: "Không cần cảm thấy có áp lực gì, A Dữ cũng giống như anh em với anh, chú ấy gọi anh một tiếng Khương ca, em cũng có thể gọi anh là Khương ca."

"Khương ca." Bạc Kha Nhiễm nghe lời mà gọi một tiếng.

Ánh mắt Khương Trừng dừng ở trên ngón tay đeo nhẫn của hai người.

"Đúng rồi, A Dữ, hai người các chú kết hôn việc này trước mắt còn không có bao nhiêu người biết đi?"

Thẩm Dữ buông đôi đũa trong tay.

"Vâng, trừ bỏ người trong nhà, cũng chỉ có hai vợ chồng Uẩn Chi biết."

"Ai."

Nói đến Kỉ Uẩn Chi, Khương Trừng không khỏi thở dài một hơi.

Tiểu tử này cũng là ở trong trạng thái ẩn hôn.

Nhớ thời điểm trước đây khi hắn cùng Giang Nam ở bên nhau, lúc ban đầu cũng là không có công bố ra ngoài, ở trong cái vòng này, có quá nhiều điều thân bất do kỷ.

"Việc này hai đứa phải xử lý tốt mới được."

Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền.

Thẩm Dữ gật đầu: "Vâng, em biết."

Khương Trừng luôn luôn thực yên tâm Thẩm Dữ, rốt cuộc biết nhau nhiều năm như vậy, hắn đối với Thẩm Dữ vẫn là đủ hiểu biết.

"Được rồi, không nói cái này nữa, ăn cơm đi, nếu còn không ăn, đồ ăn sẽ nguội mất."

Sau khi nói xong, Khương Trừng gắp một con cua, sau đó bắt đầu lột vỏ.

Hắn đem thịt cua đã được lột sạch vỏ bỏ vào trong chén Lâm Giang Nam, Lâm Giang Nam tựa hồ sớm đã tập thành thói quen như thế, hắn lột, cô ấy liền ăn.

Một bên Khương Già Dục cũng buông đũa trong tay, bắt đầu giúp Tiểu Mật Cam lột vỏ cua.

Bạc Kha Nhiễm nhìn một nhà bốn người bọn họ, cảm thấy một nhà bọn họ thật hạnh phúc thật ấm áp.

Làm bạn với vợ, trai gái đầy đủ, một mèo một chó.

Bọn họ nghiễm nhiên đem cuộc sống tưởng rằng bình thường biến thành tốt đẹp nhất.

Nhìn thấy vậy, Bạc Kha Nhiễm không khỏi mà có chút ước muốn xa vời.

Cũng không biết hài tử bọn họ về sau sẽ là thế nào?

Là giống một Cam Nhỏ là một thiếu niên ôn nhuận lễ phép?

Hay là giống Tiểu Mật Cam tựa như cô công chúa nhỏ ngoan ngoãn làm người ta yêu thích?

Đang lúc suy nghĩ của cô bay xa, thì một con cua đã được lột sạch vỏ đặt vào trong chén
cô.

"Suy nghĩ cái gì?" Thanh âm trầm ổn của Thẩm Dữ vang lên bên tai.

Bạc Kha Nhiễm nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Dữ.

Lúc này mặt mày anh ôn nhu, ngũ quan tinh xảo, chắc có lẽ hài tử do bọn họ sinh ra cũng sẽ xinh đẹp khả ái như vậy.

Bất quá cô không muốn làm trò cười trước mặt gia đình Khương ca mà nói trước mặt anh, vì thế cô nhìn anh lắc lắc đầu.

"Không có gì."

Thẩm Dữ đưa tay xuống dưới bàn càm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô nhéo nhẹ một chút.

"Vậy nhanh ăn cơm đi."

Bạc Kha Nhiễm gật đầu, sau đó nghiêm túc ăn cơm trong chén của mình.

Cơm nước xong, đã tới chín giờ.

Hai người ăn một chút trái cây, cùng hai vợ chồng Khương Trừng hàn huyên một hồi, lúc này mới đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Thời điểm Bạc Kha Nhiễm đi đến huyền quan, Tiểu Mật Cam được Khương Trừng ôm ở trên tay gọi cô.

"Tỷ tỷ xinh đẹp, lần sau em có thể đến tìm chị được không?"

Tiểu nhân nhi mềm mại hỏi cô như vậy, Bạc Kha Nhiễm mềm lòng đến rối tinh rối mù.

"Đương nhiên có thể, phi thường hoan nghênh."

Lâm Giang Nam đang đứng bên cạnh duỗi tay nhéo gương mặt đầy thịt của Tiểu Mật Cam một chút, nói: "Cái gì mà tỷ tỷ xinh đẹp, muốn kêu cung phải nói là thím xinh đẹp."

Lâm Giang Nam vừa nói như vậy, Bạc Kha Nhiễm lúc này mới kịp phản ứng lại.

Từ lúc cô bước vào cửa đến giờ, Tiểu Mật Cam vẫn luôn gọi cô là tỷ tỷ xinh đẹp, nhưng mà cô vẫn luôn không chú ý đến điều này.

Tâm tư của cô đều đặt lên trên người bé con đáng yêu này, căn bản là không có chú ý đến bé con gọi mình là gì.

Tiểu Mật Cam nhăn lại đôi mày đáng yêu, hiển nhiên còn không có lý giải được gọi tỷ tỷ với thẩm thẩm có cái gì khác nhau.

"Vậy cuối cùng có thể ôm em một cái không?" Tiểu Mật Cam nhìn Bạc Kha Nhiễm giang hai tay.

Bạc Kha Nhiễm đương nhiên cầu mà không được.

"Có thể."

Cô hơi cúi thắt lưng, đem tiểu nhân nhi mềm mại hương thơm ôm vào trong lòng.

Được ôm như vậy, đúng là có chút luyến tiếc không muốn buông tay.

Lúc sau theo chân cả nhà bọn họ mà cao biệt, hai người lúc này mới lái xe trở về.

Ở trên đường trở về, Bạc Kha Nhiễm còn nhịn không được cùng Thẩm Dữ nhắc mãi.

"Tiểu Mật Cam thật sự quá đáng yêu, em thật sự rất thích cô bé."

Thời điểm Thẩm Dữ nhìn Bạc Kha Nhiễm nhắc tới Tiểu Mật Cam, vẻ mặt vui mừng, tâm tình khó tránh được mà cũng vui vẻ hơn.

Chỉ cần cô thích anh sẽ rất vui.

"Thích như vậy, chúng ta cũng sinh một đứa đi." Thẩm Dữ cười nói.

Bạc Kha Nhiễm theo bản năng mà nhìn qua chỗ anh, trong con ngươi của anh mang theo vô tận sủng nịch cùng ôn nhu, rậm rạp giống như tấm lưới, gắt gao mà đem cô vây quanh, trong lòng không khỏi co rút một trận.

Sinh.. Một đứa..

Bất quá, hiện tại không được --

Cô hiện tại còn chưa có chuẩn bị tốt tâm lý --

Thẩm Dữ thấy biểu tình của Bạc Kha Nhiễm, liền minh bạch ý nghĩ trong lòng cô.

Anh rất muốn duỗi tay xoa xoa đầu cô, bất đắc dĩ hiện tại anh đang lái xe, không có cách nào.

"Chúng ta hiện tại cũng không vội, em còn nhỏ."

Bạc Kha Nhiễm cắn cắn môi.

"Thực xin lỗi."

Thẩm Dữ bất đắc dĩ.

"Này có cái gì mà xin lỗi, đồ ngốc, anh nói chuyện này là về sau mà."

Trong lòng Bạc Kha Nhiễm nói không nên lời là cảm giác như thế nào.

Kỳ thật cô cũng nghĩ tới muốn có một hài tử với Thẩm Dữ, không lâu trước đó, thời điểm ở nhà Khương Trừng cũng đã nghĩ tới, nhưng cũng là ý nghĩ trong đầu mà thôi, muốn nói hiện tại liền phải --

"Kỳ thật em không phải.. Cũng chỉ là.."

Có chút sợ hãi.

Cô còn chưa đủ năng lực để đi chiếu cố một hài tử.

Thẩm Dữ thấy thế, đành phải đem xe dừng lại ven đường, anh vươn người qua đem cô ôm chặt vào lòng.

"Anh rõ ràng, anh lý giải được, em không cần suy nghĩ nhiều, được không?"

Hắn biết, cô hiện tại bất quá mới hai mươi hai tuổi, trong mắt anh cô cũng chỉ là một hài tử cần được chăm sóc, là một hài tử làm sao có năng lực chiếu cố một hài tử khác?

dạo này mình hơi bận nên sẽ chỉ đăng vào thứ ba và thứ bảy thôi. Khi nào rảnh rồi mình sẽ cố gắng đăng lại đều đều nha các tình yêu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện