Chương 94
Trong vòng một giờ, mức độ phổ biến của hot search về Bạc Kha Nhiễm thực sự giảm xuống và nhanh chóng rơi xuống top 9 mức tìm kiếm.
Kỷ Thư Kỳ nhìn vào hot search trên notebook, cô ta quan sát hot search càng ngày càng lắng xuống.
Nhưng cô ta hoàn toàn không có một chút lo lắng nào.
Bởi vì cô ta biết, những chuyện họ làm bây giờ chỉ phản tác dụng mà thôi, càng muốn ép chuyện này xuống, thì sẽ càng hot hơn.
Hiện tại cô ta ước gì bọn họ nhanh nhanh mời bộ phận PR trấn an chuyện này xuống.
Suy cho cùng, cứ tưởng tượng việc này giống như một cái lò xo vậy, càng ép nó xuống thì đến khi thả ra thì bắn ngược càng lợi hại.
Trên thực tế, khi tư liệu chuyện này được tiết lộ ra vào buổi sáng hôm nay, cô ta vẫn có chút lo lắng.
Nhưng cho tới bây giờ, người đó vẫn chưa có động tác gì, phỏng chừng sẽ không chủ động giải quyết vấn đề này, hẳn là sẽ giống như cô ta nghĩ.
Bồ tát bùn qua sông, khó tự bảo vệ mình.
Nghĩ đến đây, cô ta không khỏi thả lỏng thân mình.
Bây giờ cô ta chỉ cần chờ xem kịch vui là được rồi.
Trận tuồng này, càng diễn càng hay, càng diễn càng náo nhiệt.
Trong lúc cô ta tự đắc đầy mặt, Thái Cầm đẩy cửa bước vào, trên mặt lộ rõ sự lo lắng.
Kỷ Thư Kỳ lặng lẽ đóng notebook lại, thực ra cô ta không nói với Thái Cầm về những việc cô ta đã làm.
Bởi vì cô ta vẫn luôn cảm thấy Thái Cầm là một người cực kỳ nhát gan, nếu cô ta nói chuyện này cho cô ấy, chắc chắn sẽ bị Thái Cầm ngăn cản.
Giống như việc cô ta được Triệu Thụy Sĩ bao dưỡng.
Dù không thể hiện ra mặt nhưng cô ta vẫn cảm nhận được.
Cô ấy rất không vui.
Hơn nữa mơ hồ tỏ ra sự khinh thường.
Nhưng Thái Cầm dựa vào cái gì mà khinh thường cô ta, nếu không phải cô ta có một người đại diện vô dụng như vậy, thì làm sao cô ta lại ra đến nông nỗi này?
Để thực sự được như cô ấy nói, hãy từ từ từng bước một, cô ta phải đợi đến bao giờ.
Cô ta đã hai mười sáu rồi, ở nơi có người mới nổi trong làng giải trí, tuổi của cô ta được coi là già rồi, nếu không nắm bắt được cơ hội, cuộc sống của cô ta sẽ chỉ có bình thường thế thôi.
Nhưng Kỷ Thư Kỳ không muốn là một người bình thường.
Cô ta cũng muốn trở thành niềm ghen tị của tất cả mọi người.
Có thể bước trên thảm đỏ một cách quang minh chính đại, và những ánh đèn sân khấu đó sẽ chiếu sáng trên người cô ta.
Vì vậy cô ta càng không hài lòng với Thái Cầm.
Nhìn thấy bộ dáng lo lắng của cô ấy, cô ta chỉ dửng dưng hỏi.
“Thái tỷ, có chuyện gì vậy, vội vội vàng vàng?”
“Trừng Hân ngừng hợp tác với chúng ta rồi.”
“Cái gì?”
Bây giờ Kỷ Thư Kỳ không thể giữ nổi vẻ bình tĩnh như trước được nữa, cô ta đột ngột bật dậy khỏi sô pha và nhìn Thái Cầm đầy vẻ hoài nghi.
“Thái tỷ, chị vừa nói cái gì?”
“Người phụ trách Trừng Hân vừa gọi cho tôi, họ nói rằng đại ngôn này họ không thể kí với chúng ta. Họ đã có ứng viên phù hợp hơn.”
“Làm sao có khả năng, chúng ta đã nói chuyện rất tốt?”
“Với lại, chúng ta đã nói rõ ràng rồi phải không?”
“đã nói xong, nhưng chỉ là bằng lời nói, cũng không có kí kết hợp đồng, cho nên dù có nói xong cũng không tính.”
“Vạy thì họ định giở trò gì với chúng ta? Không được, tôi phải đến đó nói cho ra lẽ với họ.”
“Lý luận? Lý luận cái gì? Em còn không biết hợp đồng quan trong như thế nào sao?”
Hành động muốn đi ra ngoài của Kỷ Thư Kỳ dừng lại.
Cô ta đương nhiên biết hợp đồng quan trọng như thế nào với bọn họ, không có hợp đồng thì mọi thứ chỉ là lời nói suông, không có cách nào cả.
“Hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Thái Cầm nhìn cô ta, trong mắt hiện lên những cảm xúc phức tạp.
“Không phải chúng ta, là em.”
Vốn dĩ Kỷ Thư Kỳ còn đang chìm đắm trong thế giới của chính mình, nghe thấy những lời này của Thái Cầm, cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Thái tỷ, ý chị là gì?”
Thái Cầm do dự một chút, đưa cho cô ta tập tài liệu trên tay.
Kỷ Thư Kỳ cầm tập tài liệu mà Thái Cầm đưa cho mình, khi cô ta mở ra thì thấy là kết thúc hợp đồng.
Thái Cầm muốn kết thúc hợp đồng với cô ta?
Kỷ Thư Kỳ hơi choáng váng.
Cô ta không thể tin được, Thái Cầm thật sự muốn lết thúc hợp đồng với cô ta?
“Thái tỷ, thế này là sao?” Cô ta cố gắng giữ bình tĩnh.
“Ý trên mặt chữ. Đến cuối năm nay, hợp đồng ba năm cảu hai chúng ta sẽ hết hạn, tôi cũng sẽ không gia hạn hợp đồng với cô nữa.”
Mặc dù Kỷ Thư Kỳ có hơi xem thường Thái Cầm, nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ sẽ để Thái Cầm rời đi sớm như vậy, huống hồ cô ta bây giờ lại đang trong thời điểm này.
“Thái tỷ, chị không cần em nữa sao?”
Kỷ Thư Kỳ biết bây giờ có nói gì đi nữa cũng vô ích nên chỉ có thể dùng đến biện pháp nhẹ nhàng, hi vọng Thái Cầm niệm tình ba năm nay của bọn họ, ít nhất sẽ không bỏ lại cô ta vào lúc này.
Bây giờ cô ta không thể tìm được một lí do nào nữa.
Và cô ta cũng không đủ sức để suy nghĩ lí do khác nữa.
Thái Cầm nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Kỷ Thư Kỳ, đây là cô gái mà cô đã nhìn lớn lên từng chút trong ba năm.
Từ năm hai mươi ba tuổi đến này hai mươi sáu tuổi.
Nếu nói rằng không có một chút luyến tiếc nào thì là giả dối.
Nhưng trong ba năm qua, cô nhìn cô ta lớn lên, đồng thời nhìn cô ta ngày càng xa lạ, xa lạ đến mức suýt chút nữa đã không còn nhận ra cô ta.
Nếu chỉ vì lí do này, cô nghĩ, cô nhất định sẽ vượt qua được, nhưng bây giờ nó không còn là vấn đề nữa.
Hiện tại cô ta lại chọc vào người không nên chọc.
Cô cũng rất muốn giúp cô ta nhưng có tâm mà không có lực, chưa nói đến việc người kia lại trực tiếp đến tìm cô, cho nên Thái Cầm mới biết được Kỷ Thư Kỳ đã chọc vào một cái rổ to như thế nào.
Cô không cần thương lượng với cô ta cũng có thể tự đưa ra quyết định, bên kia có nói, vốn dĩ cô ta cũng đã không cần cô nữa rồi, một khi đã như vậy, thì tội gì cô phải ở lại bên cạnh cô ta nữa chứ?
Vả lại, hiện tại ở lại hay không cũng không phải do chính cô quyết định là được.
Người nọ