Sản phẩm đại ngôn của Thẩm Thu Hoa không nhiều. Nguyên nhân chủ yếu là vì nàng bị phong sát một thời gian. Còn những đại ngôn khác của nàng hầu hết đều đại ngôn cùng người khác, còn sản phẩm đại ngôn của riêng mình thì không nhiều lắm.
Dương Quỳnh tìm một vòng chỉ tìm được một hãng kem đánh răng đã vậy còn không có poster.
"Chị Quỳnh, chị đừng nản chí. Chờ đến khi chị Thu Hoa đến địa vị của thần tượng em, chị sẽ có thể nhìn thấy poster của chị ấy trên siêu thị." Tề Duyệt an ủi nhưng nghe thế nào cũng như đang khoe.
Hai người tính tiền đi ra, trong xe nhét đầy bao lớn bao nhỏ. Dương Quỳnh ngồi ở ghế lái nhìn poster trong Tề Duyệt, cô vẫn rất để ý. Đến bây giờ cả một tấm poster của Thẩm Thu Hoa mà cô vẫn chưa có.
"Nếu không, chúng ta lên mạng in xuống? Em biết rất nhiều shop in poster trên mạng." Tề Duyệt nhìn ánh mắt trông mong của Dương Quỳnh, thấy thật đáng thương.
"Xí, chị sớm muộn gì cũng có." Dương Quỳnh khinh thường nói.
Về khách sạn, Tề Duyệt phụng mệnh đi tìm website bán nguyên liệu nấu ăn tươi mới. Dương Quỳnh xách một bao lớn về phòng, Thẩm Thu Hoa vẫn đang đọc kịch bản. Trên tay có thêm cây bút cùng quyển vở.
"Chị về rồi." Nhìn thấy Dương Quỳnh về. Thẩm Thu Hoa đứng lên nhận lấy đồ trong tay cô.
"Đừng đừng. Chị tự làm được." Dương Quỳnh đem đồ vào bếp. Cần rửa sẽ rửa, cần cắt sẽ cắt, nên cho vào tủ lạnh thì cho vào tủ lạnh. Chuyện này cô đã làm quen tay, không mất một lúc đã giải quyết xong.
Thẩm Thu Hoa nhận dĩa dưa hấu Dương Quỳnh cắt thành miếng nhỏ, vừa ăn vừa hỏi: "Hôm nay chị tính làm món gì?"
"Cháo nấm tuyết bách hợp mà em thích ăn ." Dương Quỳnh bắt đầu ngâm nấm tuyết. Thẩm Thu Hoa ăn quen món của Ngự Thiện Phòng nên rất ít có món nàng thích ăn. Nấm tuyết bách hợp được xem là một trong số đó.
Tay Thẩm Thu Hoa đặt lên vai Dương Quỳnh, mặt mang ý cười: "Vất vả cho chị"
Dương Quỳnh hiển nhiên không phải người biểu đạt tình cảm theo cách thầm kín. Cô luôn trực tiếp nên lập tức kéo người lên tường hôn.
"Lại nghịch!" Thẩm Thu Hoa như con cá trốn trong lòng cô.
"Này này!" Dương Quỳnh bất mãn.
"Em còn phải đọc kịch bản, chị như vậy là quấy rầy em đó." Thẩm Thu Hoa ngồi xuống sô pha, tiếp tục cầm bút vừa nhìn vừa viết vào vở.
Dương Quỳnh nhìn thấy hỏi: "Em viết gì vậy? Dựa vào trí nhớ của em không phải đã thuộc kịch bản rồi sao?"
"Ngụy lão sư dạy em một cách rất hay. Chính là viết cảm nhận của nhân vật ra. Như vậy em sẽ có cảm giác với nhân vật mà mình đóng. Đi vào nội tâm nhân vật sẽ giúp em diễn tốt hơn." Sáng nay Thẩm Thu Hoa theo Ngụy Việt Đồng luyện tập, giao lưu không ít kinh nghiệm.
"Chị cảm thấy em nhập vai không thành vấn đề mà!" Dương Quỳnh lấy kịch bản trong tay nàng, lật đến trang tóm tắt: "Em nhìn xem, xuất thân danh môn, phụng chiếu vào cung, này không phải là em sao?"
Thẩm Thu Hoa dọc theo tay cô, chỉ hai chữ - làm hậu
"Chị có biết sự khác biệt giữa phi và hậu không? Nó giống như sự khác biệt giữa thê và thiếp. Chỉ khác một chữ mà đã hoàn toàn khác biệt. Em vào cung được phong làm Khang phia. Trong mắt người ngoài, đó là phong quang vô hạn. Nhưng trong mắt em chẳng qua cũng chỉ làm thiếp. Chị biết em kiêu ngạo nên cũng biết nỗi khổ của em." Khi Thẩm Thu Hoa nói, ánh mắt nhìn về phương xa. Như chìm vào hồi ức xưa cũ. "Chử Nhược làm hậu vốn đã khác với em rất nhiều." Nàng cười. "Chử Nhược may mắn hơn em nhiều lắm."
"Thu Hoa, những chuyện kiếp trước đều đã qua rồi." Chỉ một câu nói của Dương Quỳnh đã khiến Thẩm Thu Hoa nhớ đến nhiều ký ức cũ. Nhưng chúng đều là những hồi ức không tốt.
"Phải, đã qua cả rồi." Càng nghĩ về những chuyện cũ, Thẩm Thu Hoa càng thêm quý trọng hiện tại.
Bài viết cảm tưởng của Thẩm Thu Hoa viết hơn mười nghìn chữ. Đương nhiên cũng không phải một lúc viết được hết. Kịch bản của năm tập nàng xem rất nhanh đã xong. Mỗi lần xem lại có một cảm nhận mới. Viết đi viết lại, cuối cùng viết thành một quyển thật dày.
Dương Quỳnh nấu cháo nấm tuyết xong, nói: "Em nghỉ ngơi chút đi, trời sắp tối rồi. Em còn đọc nữa sẽ thi đậu Trạng Nguyên luôn đấy."
Lúc này Thẩm Thu Hoa mới buông kịch bản, duỗi tay xoa giữa mày: "Em cảm thấy có chỗ nào đó em vẫn chưa nghĩ ra."
Dương Quỳnh đoạt lấy bút của nàng: "Không nghĩ ra thì mai em đi hỏi đạo diễn. Sao em biết không phải kịch bản có vấn đề?"
Lời này như nhắc nhở Thẩm Thu Hoa, nàng ngẩng đầu, nhìn Dương Quỳnh đang dọn dẹp: "Dương Quỳnh, chị thông minh quá."
"Đương nhiên." Dương Quỳnh chống nạnh tạo thế kiêu ngạo: "Chị luôn rất thông minh nha. Bằng không sao có thể làm bạn gái của em."
Buổi tối, Thẩm Thu Hoa không tiếp tục đọc kịch bản. Mắt nàng cần nghỉ. Hai người đi dạo gần đó. Khu này phải mua vé mới được vào. Ban ngày có vài du khách, buổi tối không một bóng người. Chỉ có vài người trong đoàn phim là đến đây đi dạo.
"Phong cảnh ở đây tuy không nhiều nhưng rất có linh tính." Thẩm Thu Hoa ở trong sương mù như tiên nữ hạ phàm. Mỹ mạo này khiến nhân viên trong đoàn phim không khỏi nhìn nhiều lần.
"Em nhìn em xem, đẹp đến mức mê hoặc những người ở đây rồi." Dương Quỳnh cảm thấy áp lực không thôi. Nương nương lại muốn bày ra mị lực của mình.
"Không có nhan sắc làm sao có thể làm bạn gái của chị?" Thẩm Thu Hoa học theo câu vừa rồi của Dương Quỳnh.
"Có lý." Dương Quỳnh lặng lẽ dắt tay nàng: "Em xem võ công của chị tốt như vậy, có tính là anh hùng không? Anh hùng với mỹ nhân, tuyệt phối."
Thẩm Thu Hoa cười nói: "Nào có anh hùng tự nói mình như vậy?"
"Có, chị đây này." Dương Quỳnh luôn thoải mái trước mặt Thẩm Thu Hoa. Cô chỉ vào ngọn núi phía xa: "Thu Hoa, em nhìn ngọn núi đó xem