Sau một tuần đoàn phim "Đan Phượng Triều Dương" khai máy, bộ phim "Ngăn Sát" Thẩm Thu Hoa lần đầu tham diễn bước vào giai đoạn chế tác hậu kỳ, dự tính sẽ phát sóng vào kỳ nghỉ Quốc Khánh. Tuy suất diễn của Thẩm Thu Hoa không nhiều nhưng vẫn được mời họp báo. Nàng là người không thích một khi tiến tổ thì có hoạt động thương nghiệp. Nàng vốn không muốn đi nhưng Lư Tự nói đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên của nàng cần phải coi trọng.
Nàng xin nghỉ với đoàn phim, tiểu đội bốn người xuất phát đến thành phố H tham dự cuộc họp báo. Lư Tự đến trước các nàng một ngày, đã đặt khách sạn cho mọi người.
Một thời gian không gặp, Lư Tự tiều tụy không ít. Hắn chỉ dẫn dắt một mình Thẩm Thu Hoa nhưng vẫn thấy rất mệt. Không phải Thẩm Thu Hoa không biết cố gắng mà là vì hắn quá sốt ruột. Luôn muốn để Thẩm Thu Hoa lập tức hot hơn. Dù sao hắn ở giới này đã lâu, hiếm khi gặp được một hạt giống tốt. Nhưng hắn gấp gáp cũng vô dụng, Thẩm Thu Hoa vẫn rất hệ Phật. Hơn nữa vì sức khỏe không tốt, Lư Tự cũng không dám sắp xếp nhiều công tác cho nàng sợ nàng quá tải.
"Tự ca, anh phải chú ý sức khỏe. Nếu không vậy đi, chờ buổi họp báo kết thúc anh tự cho mình nghỉ phép, ra ngoài du lịch hay ở nhà nghỉ ngơi cũng được, điều chỉnh lại trạng thái. Chờ anh cảm thấy ổn rồi lại tiếp tục làm việc." Kiếp trước, các nữ nhân trong hoàng cung cả ngày nhàm chán, am hiểu nhất chính là dưỡng sinh. Dù sao ai có thể sống đến cuối cùng chính là người thắng cuộc đời. Không đấu lại cô, cũng phải dày vò chết cô!
"Thu Hoa, anh sẽ nghỉ ngơi vào lúc thích hợp. Nhưng trước mắt anh phải phân tích tình thế hiện tại của em." Lư Tự cũng hiếm khi nhìn thấy Thẩm Thu Hoa, khi ngồi trên máy bay, hắn đã chuẩn bị sẵn lời cần nói với Thẩm Thu Hoa. Là người đại diện, hắn cảm thấy vấn đề của Thẩm Thu Hoa không phải là không có năng lực mà là dã tâm của nàng không lớn.
"Tình thế? Sao nghe giống đánh giặc vậy." Dương Quỳnh bên cạnh tiếp lời.
"Cũng gần giống vậy." Biểu cảm của Lư Tự nghiêm túc: "Thu Hoa, còn có Dương Quỳnh, em cũng nghe luôn. Hiện tại hình thức nghệ sĩ quốc nội chính là nghệ sĩ lớn tuổi có thể diễn, nghệ sĩ trẻ tuổi sẽ tiến lên. Thu Hoa, em vào giới này quá muộn, không chiếm được ưu thế về tuổi tác. Bình thường nữ diễn viên ở độ tuổi của em hẳn đã có thành tích. Nhưng hiện tại em chỉ vừa nhận được vai chính của phim truyền hình. Vì hình tượng của em dẫn đến rất nhiều hạn chế, chẳng hạn em chỉ có thể diễn một kiểu nhân vật, kịch bản để chọn cũng vì thế mà ít đi. Hơn nữa, phim cung đấu em am hiểu nhất đã vào trạng thái bão hòa. Dù em đóng hay không cũng sẽ không có nhiều chỗ tốt. Em nhìn xem, xét nhiều khía cạnh như vậy, tình thế của em rất không lạc quan."
Thẩm Thu Hoa hơi nâng mày: "Cho nên là?"
Lư Tự gõ bàn nói: "Cho nên em phải cố gắng lên, em phải tranh đua!"
"Thu Hoa còn chưa đủ cố gắng sao?" Dương Quỳnh lại ngắt ngang.
"Em hiểu ý Tự ca." Lời này là nói với Dương Quỳnh. Nàng xoay người nhìn Lự Tư. "Tự ca, em thừa nhận bản thân làm việc hơi lười nhác. Về sau em sẽ cố gắng tích cực hơn chút. Nhưng vẫn mong anh thủ hạ lưu tình, đừng sắp xếp quá nhiều công tác gần kề nhau, em thật sự không có nhiều sức."
Lư Tự lắc đầu: "Thu Hoa, người khác thì luôn mong người đại diện có thể giúp mình mau chóng hot lên. Em thì ngược lại chỉ muốn thanh nhàn. Em phải biết rằng, thời kỳ hoàng kim của diễn viên nữ chỉ có vài năm. Một khi qua 30, em rất khó nhận được vai diễn gánh phim." Lời này không sai. Diễn viên nam 30 tuổi là độ tuổi tốt nhất, kỹ thuật có, nhan sắc có, cố gắng nhất định sẽ có chút thành tích. Nhưng diễn viên nữ thì khác. Qua 31 thì phải đi diễn vai trưởng bối. Dù có bản lĩnh nhận vai chính diễn thiếu nữ thì người xem cũng không xem.
Nhắc đến việc này, Thẩm Thu Hoa chỉ có thể thở dài. Kiếp trước nàng lấy sắc thờ người, đã sớm ngán những ngày này. Nàng cho rằng đến hiện đại, có thể dựa vào năng lực của mình làm việc. Không nghĩ đến bước vào giới giải trí vẫn là nơi nhìn mặt. Lần này không phải dùng mặt lấy lòng một mình hoàng đế mà là lấy lòng người trong thiên hạ. Ngẫm lại thật bi ai, vì sao mình trốn ở đâu cũng không thoát?
Thẩm Thu Hoa im lặng, không khí có chút xấu hổ. Lư Tự tự giác thấy mình hơi nặng lời, tính nói đỡ: "Nhưng em cũng đừng quá lo lắng, em có năng lực. Chỉ thiếu chút tàn nhẫn. Không đạt mục đích thề không bỏ."
Dương Quỳnh không chịu nổi nói: "Tự ca, em cảm thấy Thu Hoa hiện tại khá tốt, không thiếu phim đóng. Dù không so được với đại minh tinh nhưng vẫn xem như là tiểu minh tinh. Hà tất phải đi tranh những hư danh đó? Cả ngày tựa như gà chọi, nhìn thôi cũng mệt."
"Dương Quỳnh, anh còn chưa nói em. Hai người các em mỗi ngày như Phật, còn tiến vào giới giải trí làm gì? Giới này chính là như vậy, mỗi ngày luôn thay đổi. Các em như đi ngược dòng nước, không tiến tắc lui. Vẫn có rất nhiều diễn viên nhỏ tuổi đang chờ thượng vị." Lư Tự thật sự phục hai người này. Chẳng lẽ cả hai không gấp sao?
Thẩm Thu Hoa biết Lư Tự vì gấp gáp cho mình nên mới nói lời này. Thật ra ngẫm lại cũng phải, dù sao nàng cũng đã bước vào giới giải trí, nếu không có chút danh khí chẳng phải là uổng công lăn lộn sao. Thẩm Thu Hoa nàng đến bây giờ cũng không có lúc không biết cố gắng như vậy.
"Được. Tự ca, nếu anh đã nói như vậy. Nên nhận công tác gì anh làm chủ là được, em sẽ cố gắng phối hợp."
Lời của Thẩm Thu Hoa cũng không làm Lư Tự vui bao nhiêu. "Thu Hoa, chuyện này không phải mình anh có thể quyết định. Anh tin dù anh sắp xếp bao nhiêu công tác cho em, em đều sẽ làm tốt. Nhưng chuyện