Phượng Khinh Vũ mỉm cười chăm chú nhìn tròng mắt thâm tình dưới mặt nạ của Ân Dạ Ly, mặc cho hắn ôm nàng vào trong lòng. Giờ khắc này, rốt cuộc nàng cũng nhìn rõ trái tim mình, thì ra nàng muốn hắn nhìn rõ trái tim của hắn nhưng lại vì dung mạo mình xấu xí mà tự ti, cộng thêm lòng kiêu ngạo khiến nàng không dám thừa nhận nàng đã sớm động lòng từ lâu
Bây giờ, rốt cuộc nàng cũng có thể tiếp nhận hắn. Bởi vì, nàng cũng biết vì sao nhiều năm như vậy hắn lại mang mặt nạ
“ Vũ nhi, nàng yên tâm, mặt của ta biến thành như vậy, là vì 17 năm trước ta cùng Khúc Điệp Y đấu pháp bị thuật cắn trả của nàng ta mà tạo thành. Chờ công lực của ta hồi phục, là có thể biến trở về bộ dạng trước kia?”
“Thuật pháp cắn trả?” Phượng Khinh Vũ trong mắt xẹt qua một đạo nghi ngờ.
“ Ừ, thật ra ta đã sớm muốn nói với nàng, mặt của nàng sở dĩ đen như thế, sở dĩ khuôn mặt nàng đen như thế hơn phân nữa là do pháp thuật đánh bị thương. Chỉ là thương thế của nàng tương đối nhẹ, cho nên chỉ có màu da biến đổi”
“Làm sao có thể?” 17 năm trước nàng chưa ra đời a!
“ Nàng bị thương nhẹ, có thể có người vì ngươi cản trở phần lớn lực. Có thể lúc đó lúc đó mẫu thân của nàng bị thương cho nên nàng bị đổi màu da, Vũ nhi, mẹ nàng 17 năm trước từng đi qua Nam Cương sao?”
Phượng Khinh Vũ chấn động, hôm qua nàng có nghe Phượng lão phu nhân kể, 17 năm trước mẫu thân nàng Phượng Thanh Di, vì tìm kiếm Thẩm Kính Chi nên đi qua Nam Cương, nếu lúc đó nàng đã có thai, vậy nàng chẳng phải là….
Một giả thiết to lớn hiện lên trong đầu nàng, làm nàng không dám nghĩ thêm nữa
“Vũ nhi, Vũ nhi. . . . . .” Thấy Phượng Khinh Vũ lâu không đáp lời, Ân Dạ Ly kêu 2 tiếng
Phượng Khinh Vũ phục hồi tinh thần lại, mỉm cười nhìn hắn, môi giật giật đang muốn nói chuyện. Một tử ảnh nhanh chóng đến gần , hắn chính là Mạc Ngôn, chỉ thấy hắn dừng lại rồi nói
“Vương Gia!”
Phượng Khinh Vũ vừa thấy có người, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên, vội vàng tránh khỏi vòng ôm của hắn
Ân Dạ Ly thật vất vả mới dỗ dành được giai nhân, lúc này bị Mạc Ngôn phá hư, trong lòng không khỏi tức giận, thấy Mạc Ngôn sắc mặt nặng nề, liền biết có chuyện gấp
“Nói!”
Mạc Ngôn lại gần Ân Dạ Ly, nói vào tai hắn, Ân Dạ Ly vừa rồi còn tức giận, nhất thời mi tâm càng nhíu chặt
“Tin tức có đáng tin?”
“Tuyệt đối có thể tin!” Mạc Ngôn cúi đầu cung kính đứng qua một bên
“ Ừ, Mạc Ngôn, ngươi phái 10 tử y vệ bảo vệ Vũ nhi, nếu nàng có tổn thương gì ta sẽ hỏi tội ngươi” Hiên giờ hắn phải về Vân Châu một chuyến
Mạc Ngôn lĩnh mệnh, thân hình chợt lóe rồi biến mất
Ân Dạ Ly xoay người, tiến lên nhìn nàng, nhẹ nhàng ôm bả vai của Phượng Khinh Vũ : “ Vũ nhi, hiện tại ta phải đi Vân Châu một chuyến, nàng chờ ta trở về”
Phượng Khinh Vũ nhẹ nhàng gật đầu, mặc dù nàng rất muốn hỏi hắn một chút rốt cuộc đi Vân Châu làm cái gì, nhưng nhìn Ân Dạ Ly thần sắc vội vàng, liền muốn chờ hắn trở về hỏi nữa.
. . . . . .
Một ngày kia, khi Phượng Khinh Vũ đang hóng mát, Lan Tâm vội vã chạy tới.
“Tiểu thư, tiểu thư, xảy ra chuyện lớn!”
Phượng Khinh Vũ khẽ cau mày: “Vội vã làm gì đó? Xảy ra chuyện gì, từ từ nói!”
Lan Tâm thở dốc vội vàng nói: “Tiểu thư, đám bạc trắng không có trong ngân khố”
“Ngươi nói cái gì?”
“ Chính là 10 lượng hoàng kim bạc trắng, không thấy đâu nữa”
Lan Tâm cho là Phượng Khinh Vũ không có nghe rõ, lại lặp lại một lần.
“Tại sao có thể như vậy?”
Phượng Khinh Vũ cả kinh đứng dậy, mặc dù là nàng dù gặp thế nào cũng không sợ hãi, nhưng nghe nói nhiều bạc trắng như vậy đột nhiên không cánh mà bay, cũng không khỏi cả kinh thất sắc
10 vạn lượng hoàng kim bạc trắng a!. Làm sao có thể trong một đêm không thấy tung tích?. Muốn mang đi cũng cần phải có thời gian chứ
Thời điểm Phượng Khinh Vũ chạy tới khố phòng, thấy một phòng lớn như vậy nhưng lại không có vật gì, chỉ có dấu vết rương bị áp ra, tỏ rõ những rương bạc trắng kia từng đặt ở đây
Phượng Khinh Vũ nhìn phòng trống rỗng, không dám tin vào mắt mình. Có thể trong một đêm mang số tiền lớn như vậy rời đi