Thiên Lao.
Trên mặt đất ươn ướt bẩn thỉu, thỉnh thoảng có con gián bò ra, phòng giam nhỏ hẹp thậm chí còn có thể nghe được tiếng chuột : Xèo Xèo, không khí xung quanh lại ẩm thấp
Bên trong phòng giam chỉ có nơi khúc quanh mới có chén đèn đốt dầu, ngọn lửa tùy ý thổi. kéo dài bóng người càng trở nên âm trầm quái di. Góc tường được phủ lên một tầng rơm rạ khô héo, Phượng Khinh Vũ dựa lưng vào tường, nhắm mắt dưỡng thần, vẻ mặt không màng danh lợi, khóe miệng chỉ khẽ cong lên, bộ dạng hoàn toàn không giống người đang gặp họa
Phượng gia trừ Phượng lão phu nhân là khuê trung mật hữu của đương kim hoàng hậu, lúc Doãn Hạc Linh tới tra bạc trắng thì cùng lúc nàng vào yết kiến hoàng hậu cho nên may mắn thoát ở ngoài, những nữ quyến khác đều giam cùng một phòng giam
Liễu di nương nhìn vẻ mặt nhẹ nhàng của Phượng Khinh Vũ, tức điên lên, phải biết rằng thiên lao không phải nhà giam bình thường, những người vào nơi này đều là đứng đi vào, nằm đi ra. Vậy sao nàng có thể không sợ, có thể không oán đây?
“ Hừ, Phượng Khinh Vũ, giờ này ngươi còn ngủ được sao?”
Lông mi Phượng Khinh Vũ chậm rãi nhấc lên, nhìn từ trên xuống dưới Liễu di nương đang đứng trước mặt, âm thanh nhàn nhạt :
“ Tại sao ta không ngủ được?”
Dứt lời sau đó nhắm 2 mắt lại
Liễu di nương thấy nàng dửng dưng như không có chuyện gì, càng thêm bực mình, lạnh giọng trách cứ :
“ Nếu không phải ngươi cùng Doãn Ngọc Yên tỉ thí, thì làm sao thu được 10 vạn lượng bạc không sạch này chứ, cũng không hại mọi người ngồi tù, Ngươi lại xem như không có việc gì, ngươi đưa Phượng gia vào bước đường cùng, ngươi hại trên dưới Phượng gia vì lòng tham nhất thời của mình suýt mất mạng, ngươi còn tâm trí ngủ được sao?”
Liễu di nương nói chuyện hiên ngang lẫm liệt khiến không ít nha hoàn, bà vú xúc động. Con kiến hôi còn muốn sống huống chi con người. Mặc dù địa vị của họ hèn mọn, nhưng vẫn sợ chết. Lúc này bị lời nói của Liễu di nương kích động, cũng bắt đầu hận Phượng Khinh Vũ
Lan Tâm thấy vú già và nha hoàn bị Liễu di nương kích động, lại thấy tiểu thư không có cãi lại, cho nên thay nàng ra mặt, nhìn Liễu di nương, cười nói :
“ Cũng không biết người nào mấy hôm trước muốn giật dây lão gia đem bán số bạc trắng kia thu về công quỹ của mình, lúc này nói đến việc này không cảm thấy vô dụng sao?”
“Pằng!” Một bạt tai vỗ trên mặt Lan Tâm , lập tức in lại dấu 5 ngón tay đỏ hồng
Lan Tâm ko có phòng bị nên bị Liễu di nương tát té ngã xuống đất, khóe miệng chảy máu. Nàng thân là nô tỳ, chỉ đành che khuôn mặt đau đớn, lạnh lùng nhìn Liễu di nương chằm chằm
Con ngươi Phượng Khinh Vũ đột nhiên mở ra, trong mắt xẹt qua tia sáng bén nhọn bắn thẳng lên người Liễu di nương. Liễu di nương bị hàn ý trong ánh mắt kia làm cả kinh run lên, sau một khắc một tiếng bạt tai vang dội lại vàng lên, làm cho nàng ta lảo đảo ngã, ngã nhào xuống đống rơm, miệng khạc ra ngụm máu lớn, còn gãy cả một cái răng ( =)) đáng đời)
“Lan Tâm là người của ta, người nào đả thương nàng, ta sẽ trả lại người đó gấp trăm lần!” Lạnh lùng dứt lời, liền đi kiểm travết thương trên mặt Lan Tâm
Liễu di nương lau máu trên khóe miệng, Tú Hà nâng đỡ người lên, hung hăng oán giận nhìn Phượng Khinh Vũ một cái, nói :
“ Đừng tưởng ngươi có quan hệ mờ ám với Chiến vương, hắn sẽ tới cứu ngươi, loại sửu nữ nhu ngươi, hắn chỉ vui đùa một chút thôi”
Phượng Khinh Vũ đang xoa thuốc cho Lan Tâm khẽ ngưng lại, mi tâm nhăn lại, sau đó nàng lại bôi vết thương cuối cùng trên mặt Lan Tâm, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nhìn Liễu di nương
“ Người ta nói ngã một lần khôn hơn một chút, xem ra di nương vẫn không học được gì cả”
Dứt lời, chỉ nghe Grắc… Một tiếng nứt vang, trong phòng giam người người đều chỉ thấy chân