Editor: Nhan Đình Y
Beta-or: Lina Lê
Chương 11
Hoàng đế lại như không có nhìn đến xoay người ngồi cạnh lan can bằng gỗ của đình giữa hồ, nhìn mưa rơi trên mặt hồ, hình thành từng vòng nước nhỏ, cảm thấy tâm dần dần lạnh lẽo.
Liễu chiêu nghi thấy hoàng đế không lên tiếng trả lời, trong lòng rất sốt ruột, mắt nhìn Vạn Phúc, thấy Vạn Phúc dùng sức nháy mắt với nàng, cố lấy dũng khí vội vàng tiến đến trước mặt hoàng đế, tiếp nhận nước trà từ cung nữ bên cạnh đưa tới dâng lên hoàng đế nói, “Bệ hạ dùng trà.”
Hoàng đế tiếp nhận, nhưng cũng không nói lời nào.
Liễu chiêu nghi đứng tại chỗ có chút lo sợ bất an, dáng vẻ này của hoàng đế không như mình tưởng tượng, trong suy nghĩ của nàng, hoàng đế nhìn thấy nàng sau đó chắc chắn cảm thấy kinh vì thiên nhân (chấn động trước người đẹp), lập tức ôn nhu bầu bạn, sao ngay cả nói cũng lười?
Chẳng lẽ nàng không đủ xinh đẹp?
Liễu chiêu nghi còn nhớ rõ trước khi ra cửa cung đã soi gương, cung nữ bên cạnh cũng thẳng thắn, nói chưa thấy qua nữ tử nào mỹ lệ như Liễu chiêu nghi vậy.
Liễu chiêu nghi đối với dung nhan của mình rất tự phụ, trước kia ở nhà, nhìn thấy nàng đều thán phục than, biểu ca vài năm không thấy cũng không để ý lễ nghi mà trựa tiếp nhìn chằm chằm nàng.
Có thể thấy được là mình cực kỳ xinh đẹp, vì cái gì bệ hạ lại thờ ơ đến thế.
Trong lòng Liễ chiêu nghi xoay chuyển đủ kiểu, tiến đến bên cạnh hoàng đế, vừa ôn nhu nói, “Bệ hạ người nhìn bầy cá xem này, biết bệ hạ tới, còn ngoi lên vấn an.”
Bầy cá này được người này nuông chiều cho ăn, nhìn thấy bóng người tới liền xúm lại đây muốn đòi ăn, được Liễu chiêu nghi nói như vậy thực dễ nghe.
Hoàng đế vốn đang chịu đựng không vui trong lòng, nhưng vừa nghe Liễu chiêu nghi nói như thế, nhìn những con cá mập mạp màu vàng này, màu trắng này, màu hồng nữa chen lấn bu lại, giống như lúc trước hắn cùng Thiên Tịch Dao cho cá ăn, nghĩ đến đây, hoàng đế chỉ cảm thấy trong lòng càng phiền não, hung hăng phất tay áo trầm giọng nói, “Vạn Phúc!”
Vạn Phúc trong lòng lộp bộp, bị dọa đến quỳ gối trên mặt đất, hắn ngay cả đầu cũng không dám ngước lên, nghĩ thầm, nước cờ hôm nay xem như sai thật rồi.
“Khi nào thì ngự hoa viên của trẫm trở thành vườn rau, ai muốn tời liền tới? Hửm?” Hoàng đế nghiêm mặt, uy nghiêm sẵn có, dọa mọi người hầu đi theo bên cạnh cũng run rẩy.
Vạn Phúc biết hôm nay xem như đụng phải đá, thường ngày lúc hắn có chút khôn vặt, bệ hạ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, lúc này chỉ sợ là cầu cũng không được. Không được liền dập đầu cầu xin tha thứ, đầu dập bình bịch rung động trên mặt đất, trong chốc lát cái trán liền đỏ, hắn lại như không có cảm giác, liều mạng dập đầu, “Bệ hạ, nô tài sai lầm rồi.”
Liễu chiêu nghi nhin Vạn Phúc ầm ầm dập đầu, cảm thấy giữa mùa hạ mà cứ như bị người giội nước lạnh, nội tâm hoàn toàn lạnh lẽo, nàng nhịn không được nghĩ, xong rồi, việc này chọc giận hoàng đế rồi.
Hoàng đế đưa mắt nhìn Vạn Phúc, nói, “Bản thân đi lĩnh đánh mười lăm cái.” Mười lăm cái đánh xem như nhẹ nhàng tha thứ, Vạn Phúc vui mừng không kìm được được xoa xoa bụi trên trán, chỉ kém kích động khóc rống lên tạ ơn, giống như đánh bằng roi là chuyện cao hứng vô cùng, “Tạ bệ hạ khai ân.”
Người bên ngoài đương nhiên không biết ẩn ý trong mười lăm cái đánh này của hoàng đế, bình thường ba mươi cái có thể đánh chết người, mười lăm cái nhiều nhất chính là bị đánh sưng mông lên, đây là ý tứ của hoàng đế, Vạn Phúc tan xương nát thịt còn không sợ, chỉ sợ hoàng đế không cần chính mình nữa, vậy cuộc sống của hắn coi như chấm dứt.
Về phần Liễu chiêu nghi lạnh run quỳ trên mặt đất cũng bị hoàng đế gán cho cái danh va chạm đắc tội thánh giá trực tiếp hạ xuống thành quý nhân, qua vài ngày liền trở thành trò cười của người trong cung. Cái này đương nhiên nói sau, tinh thần hoàng đế không vui liền lên long kiệu rời đi, chuẩn bị về Ngự thư phòng tiếp tục phê tấu chương.
Liễu chiêu nghi ngồi ngơ ngác ở đình giữa hồ, cảm thấy gió lạnh gào thét, mà chung quanh bọn người hầu vội vàng dọn dẹp chén trà của hoàng đế mang theo ánh mắt khinh bỉ, nàng quả thực xấu hổ vô cùng, ôm đầu liền điên cuồng chạy, vừa đi vừa nhớ tới ánh mắt chán ghét mà vứt bỏ của hoàng đế, ngực như bị đè nén hít thở không thông, nước mắt nàng rơi ào ào, nghĩ chuyện này nhất định là mộng, bằng không sap bệ hạ lại thờ ơ như vậy?
Vạn Phúc lĩnh phạt xong liền bước đi khập khiễng, nhưng mà hắn không trở về nghỉ ngơi mà trực tiếp đến Ngự thư phòng, bị đánh đương nhiên phải đi tạ ơn, mặt khác hắn cũng phải trông nom hoàng đế, kéo thân mình như vậy đi hầu hạ hoàng đế mới thể hiện được lòng ngươi trung thành đúng không?
Hoàng đế đang xem tấu chương đến ngẩn người, nhìn Vạn Phúc giống như người què bước vào, sắc mặt còn có chút tái nhợt, trong lòng dễ chịu không ít, nghe Vạn Phúc quỳ nói, “Bệ hạ, nô tài vội tới tạ ơn bệ hạ.”
Hoàng đế hừ một tiếng không nói lời nào, Vạn Phúc còn nói thêm, “Nô tài thật sự phạm vào tử tội, vẫn là bệ hạ niệm tình cũ tha cho nô tài. . . . . . ” Vạn Phúc nói tới đây hốc mắt đều đỏ, dáng vẻ sắp khóc, “Nô tài về sau ghi nhớ lời bệ hạ dạy bảo.” Nói xong lại dập đầu bình bịch.
“Được rồi, trở về nghỉ ngơi đi.” Hoàng đế thấy Vạn Phúc thành khẩn, rốt cuộc lên tiếng, lời này vào tai Vạn Phúc như tiếng trời, hắn kích động nói, “Nô tài phải hầu hạ bệ hạ, đừng nói là đánh mười lăm cái, nếu như bị chặt đứt chân cũng có thể hầu hạ bệ hạ.”
Hoàng đế bị chọc cười, bất đắc dĩ nói, “Được rồi, đi ra ngoài đứng đi.”
Vạn Phúc biết đây là ý tứ ân chuẩn, cao hứng lên tiếng liền ra ngoài thành thật đứng, trong lòng thầm nghĩ, hôm nay thật nguy hiểm, hắn cũng không hiểu được, tại sao chỉ có Thiên quý nhân là được, Liễu chiêu nghị dung mạo đẹp hơn nàng rất nhiều lại không được? Chẳng lẽ chính xác như người ngoài nói là Thiên quý nhân dùng thuật mị hoặc hoàng đế?
Ttrong chốc lát, bầu trời tối dần, Vạn Phúc đứng một hồi lâu chân đã tê rần, vẫn cắn răng chịu đựng, nghĩ thầm, bệ hạ đã tha cho ngươi, đừng mặt dàychút khổ cực ấy cũng không chịu được, tiểu thái
Vạn Phúc trừng mắt nhìn tiểu thái giám, “Ta đã biết.” Nói xong đợi một hồi lâu rồi mới sửa sang lại quần áo nhẹ nhàng đi vào.
Tiểu thái giám thấy dáng vẻ khúm núm của Vạn Phúc đi theo bên người Hoàng đế, khom lưng uốn gối, trong lòng hừ nói, thứ cẩu vật này, hôm nay phạm vào lỗi như vậy, không có bị hoàng đế chán ghét vứt bỏ, coi như là vận khí của hắn, nhưng mà sớm muộn gì thì. . . . . .
Hoàng đế nghe xong lời của Vạn Phúc nhìn sắc trời, hơi mờ mịt nói, “Ngươi nói nên đi Long Khê điện dùng bữa tối hay là ở nơi này?”
Lời này nhất định có ý tứ, nếu hoàng đế nghĩ muốn ở Ngự thư phòng dùng bữa đương nhiên sẽ không hỏi như vậy, Vạn Phúc vội vàng nói, “Ngự thư phòng cũng tốt, có điều xét thấy địa phương này, không có thoải mái bằng Long Khê điện.”
Hoàng đế nghe xong gật đầu nói, “Vậy quay về Long Khê điện đi.”
Vạn Phúc hầu hạ hoàng đế lên long kiệu đi, đến lúc đi tới cầu Kim Thủy rẽ phía tây mới là phương hướng của Long Khê điện, nhưng là hoàng đế lại đột nhiên lên tiếng, nói, “Vừa rồi ở Ngự hoa viên hoa đỗ quyên nở ra không tệ?”
“Vâng rấtđẹp.” Vạn Phúc không hiểu ra sao, không rõ ý tứ trong lời này của hoàng đế, chẳng phải nên đi về dùng bữa sao.
“Đi Ngự hoa viên đi.”
Vạn Phúc nghĩ thầm, bệ hạ muốn đi xem hoa đỗ quyên? Cái này có chút không đúng a, theo đạo lý buổi chiều khi nãy mới vừa xử lý Liễu chiêu nghi, sao bây giờ lại muốn đi?
Mang theo một đống nghi vấn Vạn Phúc khập khiễng đi theo hoàng đế đến Ngự hoa viên, thế nhưng ngay thời điểm đoàn người bước vào Ngự hoa viên hoàng đế lại lên tiếng, nói, ” Bên đường nhỏ Ngẫu Hương tạ hình như có không ít loại đỗ quyên, qua bên kia nhìn xem đi.”
Vạn Phúc vội vàng lên tiếng chỉ huy bọn thái giám nâng Long kiệu hướng tới hậu cung có hương ngó sen mà đi, kết quả tới chỗ có hương ngó sen rồi hoàng đế lại không hề hứng thú ngắm vài lần, nói, “Nếu đã đến Ngẫu Hương tạ, vậy đi Vạn Thọ cung thăm Thái hậu đi.”
Thái hậu đã qua tuổi bốn mươi, thế nhưng người lại tản ra sự trẻ trung, thùy mị như phụ nữ đang có chồng, từ sau khi tiên đế quy thiên Thái hậu hàng năm đều lễ Phật, y phục tao nhã, ăn toàn thức ăn chay.
Thái hậu thấy hoàng đế liền thật cao hứng, lại nói tiếp vị Thái hậu này là hoàng hậu của tiên đế, không phải mẹ đẻ của Kì Thanh đế, mẹ đẻ của Kì Thanh đế nguyên là Yến vương phi, lúc này vẫn đang theo Yến vương ở phiên địa.
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, Thái hậu hỏi qua từng việc sinh hoạt hàng ngày của hoàng đế, mắt thấy tới giờ dùng cơm liền nhớ tới mình ăn đều là thức ăn chay nên hơi do dự, Kì Thanh đế dù sao cũng không phải do nàng thân sinh, lại hỏi, “Bệ hạ có muốn cùng ai gia ăn thức ăn chay?” Nói xong liền quan sát ánh mắt của hoàng đế, thấy dáng vẻ hắn tâm sự nặng nề, trong lòng bà hiểu rõ, thầm nghĩ nhất định là có chuyện trong lòng, chắc là do không có chỗ nói ra, lúc này mới đến nơi của bà nhìn một cái.
Thái hậu thăm dò ý tứ, không đợi hoàng đế nói xong liền cười lại bồi thêm một câu, “Bệ hạ hàng năm đều vì việc nước làm việc vất vả, vẫn nên ăn chút thịt bò, chén súp, mới là bổ thân thể nhất, vừa lúc, thức ăn chay của ta cũng có phân lượng, sẽ không phân cho bệ hạ, làm cho lão thái thái ta ăn đủ thôi.”
Lời này khá khôi hài, làm hoàng đế cũng cười rộ lên, nói, “Xem mẫu hậu nói kìa, hậu cung này còn có thể thiếu đồ ăn của mẫu hậu?”
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, không khí hòa hợp, cho dù là ai cũng nhìn không ra đây chỉ là con nuôi mẹ nuôi, đến khi ra khỏi Vạn Thọ cung, trời chiều nhiễm đỏ toàn bộ phía tây, giống như nước mực hồng nhuộm đẫm nửa bầu trời, thật mỹ lệ.
“Non sông đẹp đẽ đến thế.” Hoàng đế dường như rất xúc động, nhịn không được nói.
Vạn Phúc nhìn hoàng đế đứng dưới ráng trời chiều, cái loại ánh sáng nhàn nhạt này ở trên mặt hắn, anh tuấn, nội liễm, làm nổi bật cung điện nguy nga phía sau không biết nói sao khí chất đế vương quý giá đẹp đẽ của hắn, nhất thời trong lòng Vạn Phúc có cảm giác thế nào quanh vinh tự hào, nhìn đi! Đây là bệ hạ, là Thiên tử của Đại Kỳ bọn họ.
Đang trong lúc Vạn Phúc đắm chìm trong tự hào mênh mông, hoàng đế đột nhiên nói, “Có phải nơi này cách Tử Đằng Uyển rất gần phải không?”
Vạn Phúc cảm thấy một hình tượng minh đế anh minh thần võ, đột nhiên giống như thủy tinh vỡ thành mạnh vụn nha. Lệ tuôn.
—Hết chương 11—
Lina: đây là page face của nhà, mọi người nhấn like để ủng hộ nhé ^O^
https://www.facebook.com/NguyetTichLau