Sủng Phi Khó Làm

Chương 12


trước sau

Editor: Như Tô

Beta-or: Lina Lê

7781d60d338ca14ff555763dd582086c

Chương 12

 

Hoàng đế đã nói vậy rồi Vạn Phúc không thông suốt nữa thì chính là kẻ ngu! vội vàng nói “Bệ hạ, sắc trời đã tối, cũng nên nghỉ ngơi, nô tài nhận thấy hồi trước Thiên quý nhân hầu hạ bệ hạ rất là thỏa đáng, vừa vặn bên này cách Tử Đằng uyển không quá vài bước, chi bằng qua bên đó nghỉ ngơi?”

 

Mất hồi lâu hoàng đế mới lên tiếng “Vạn Phúc, ngươi nói xem trẫm bộn bề quốc sự, có phải nên trở về phê sổ sách không?”

 

Nếu lúc trước chưa ăn qua đòn Vạn Phúc hắn chắc chắn đáp lại, hiển nhiên quốc sự là trọng yếu và đương nhiên phải trở về ah, một quý nhân nho nhỏ, cùng lắm thì qua mấy ngày gọi qua kia là được, thế nhưng từ khi hoàng đế giáng tội Liễu chiêu nghi, sau đó cứ như vậy quanh đi quẩn lại bước đến Tử Đằng uyển, tâm tư Vạn Phúc biến đổi ngay. Hắn cảm thấy bây giờ hoàng đế đang đào hầm cho hắn, hắn cũng không phải tên đần, không rơi hố lần hai nữa đâu.

 

Vạn phúc quyết đoán nói, “Bệ hạ, mặc dù quốc sự quan trọng, nhưng cũng nên kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi đúng không?” Vạn Phúc nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

 

Hoàng đế hiển nhiên rất hài lòng câu trả lời của Vạn Phúc “Ngươi nói đúng.”

 

Thấy vẻ mặt của hoàng đế Vạn Phúc thở dài một hơi, hắn cảm giác mình cuối cùng cũng làm đúng một việc.

 

Đường đi Tử Đằng uyển đều là đường nhỏ lát đá xanh, muốn mang kiệu rồng của hoàng đế vào quả thực có hơi khó nhọc, chẳng qua có thể ở trước mặt hoàng đế đều là người tài giỏi, từng người cách nhau một khoảng nhất định, vững vàng vàng vàng đi vào, nếu là thường ngày Vạn Phúc nhất định nói mấy người các ngươi cẩn thận một chút ah, nâng chắc chút  vân vân mây mây… sau đó dán mắt nhìn chằm chằm vào. Nhưng lúc này hắn lại không có lòng dạ nghĩ tới mấy thứ này, điều hắn nghĩ lại là chuyện khác.

 

Vạn Phúc nghĩ tới dáng vẻ hôm nay của hoàng đế lúc trông thấy Liễu chiêu nghi, không thể sánh được với Thiên quý nhân, nếu nói hoàng đế đứng trước mặt Thiên quý nhân là gió xuân phơi phới ,thì trước mặt Liễu chiêu nghi chỉ có lạnh nhạt, chẳng khác gì khối băng.

 

Cho nên nói con người phải xem số mệnh, có đôi khi ngươi cảm thấy tốt cũng không nhất định người khác cũng cảm thấy vậy, cũng tỷ như hắn cảm thấy Liễu chiêu nghi so với Thiên quý nhân không chỉ tốt hơn một tẹo, nhưng bệ hạ thì nhìn không vừa mắt,nên nói đúng là rau cỏ củ cải trắng mỗi người mỗi sở thích, vương bát nhìn trúng đỗ xanh thì sao? Nghĩ tới đây, ô hay, Vạn Phúc nhịn không được khẽ tát mình một cái, bệ hạ sao có thể là rùa chứ, vậy đương nhiên cũng không phải đỗ xanh! Mà chính là thiên tử cao quý của Đại Kỳ bọn họ.

 

Chúng thái giám nâng kiệu rồng nhìn Vạn Phúc lúc thì thâm trầm, lúc thì uể oải, cuối cùng còn tự vả cho bản thân một bạt tai, nghĩ ngợi, hôm nay hắn bị ăn gậy ăn tới ngu rồi? Liền nhịn không được bộc lộ ra vẻ mặt đồng cảm sâu sắc với Vạn Phúc.

 

Thiên Tịch Dao lúc này đang cùng Hương nhi thương lượng xem hôm tiết Thanh Minh đó nên đeo gì, tiết Thanh Minh hằng năm đều bài trí rất long trọng, bởi vì hoàng đế trước đây với tư cách Phiên Vương thế tử đến kinh thành vào tháng này, khi đó lần đầu tiên chứng kiến tiết Thanh Minh của hoàng gia, dễ nhận thấy đã khắc sâu ấn tượng, chờ hoàng đế sau khi lên ngôi chẳng những chiếu theo mọi khi phải cử hành trận đấu giò, còn tổ chức thi thơ cho các thư sinh những quốc tử giám, người thắng sẽ được đích thân hoàng đế khen thưởng , mặt mày rạng rỡ vô cùng, về phần nữ tử trong nội cung thì là nhảy dây, hoàng hậu cũng sẽ đích thân cổ vũ.

 

Thiên Tịch Dao trước bởi vì không được sủng ái, vì tham ăn cơm nóng canh nóng, còn đi đến thiện phòngThượng Y cục đút không ít bạc, đương nhiên càng chưa nói tới khoảng muốn ăn diện đẹp, nhưng bây giờ lại không phải thế!

 

Nhìn mấy cái rương được mang về từ Long Khê điện của hoàng đế Thiên Tịch Dao cố tỏ ra lượng hô hấp mình rất đủ.

 

“Nương nương, người  thật sự không đeo đồ trang sức điểm thúy để ra ngoài? Nô tì vừa học kiểu vấn tóc mới, rất hợp với những nữ trang này, nương nương đeo nhất định nhìn rất đẹp.” Hương Nhi nhìn vào trong tráp, ánh sáng buổi hoàng hôn dù không đủ nhưng đồ trang sức vẫn lóng lánh rực rỡ “Đây thật sự là vật  đẹp đẽ nhất mà nô tì từng nhìn thấy.”

 

Thiên Tịch Dao cũng rất thích bộ trang sức này, điểm thúy so về những thứ khác thì lịch sự tao nhã hơn nhiều, phối phục trang đẹp đẽ trang nhã, lộ ra thanh quý hào phóng, hơn nữa một bộ này khảm nạm phía trên lại là mã não, hồng bảo thạch, kim cương, vừa đông châu phỉ thúy, cộng thêm tay nghề tỉ mỉ, vừa nhìn chính là trân phẩm.

 

Tổng cộng 52 kiện, trâm cài tóc hồng ngọc Tam Vĩ vỗ cánh hai cặp, Thiên Phượng hai cặp, hoa lan ngọc đỏ tâm như ý chọn bốn cặp. .. vân vân.

 

Nữ nhân đều thích chưng diện, cầm được đồ trang sức tốt đương nhiên là muốn mang ra ngoài cho người ta nhìn, huống chi Thiên Tịch Dao lại rất yêu thích bộ này, chẳng qua nàng biết rõ bây giờ không phải là cơ hội thích hợp, nhìn đồ trang sức tiếc hận nói “Nếu chủ tử em thật sự đeo ra ngoài, hôm tiết Thanh Minh đó cũng không cần về rồi.”

 

Hương Nhi nhịn không được hỏi, ” Tại sao vậy ạ?”

 

” Vì sẽ bị ánh mắt của những nữ nhân kia giết cho chết.” Thiên Tịch Dao hơi trêu chọc nói, nàng lúc này đang đứng đầu ngọn sóng gió đấy. . .Vẫn nên cẩn thận chút mới tốt.

 

Hương Nhi cảm cảm thấy Thiên Tịch Dao quá coi thường bản thân rồi, nàng chẹp miệng nói ra  “Không phải còn có bệ hạ đấy ư, nô tì cảm thấy bệ hạ sẽ đứng về phía nương nương.”

 

“Ngài ấy. . .” Thiên Tịch Dao lại lắc đầu, Hương

Nhi sẽ không hiểu, hoàng đế đối với nàng chỉ là nhất thời mới lạ mà thôi, thậm chí có khi, trải qua sự mài mòn của thời gian, cũng sẽ tiêu tan sạch sẽ, bởi vì hậu cung này vĩnh viễn không thiếu mỹ nữ ôn nhu động lòng người .

 

Hương Nhi trông Thiên Tịch Dao một bộ dáng không tin, mau mau nói, “Chủ tử, người phải tin tưởng nô tì, nô tì nhận thấy bệ hạ đối đãi với chủ tử đúng là cùng người bên ngoài bất đồng.”

 

“Ơ, ta đây quay trở lại Tử Đằng uyển đã vài ngày rồi, sao bệ hạ còn chưa tới thăm ta?”

 

“Cái đó. . .” Hương Nhi cắn cắn môi, “Có lẽ là quá bận quốc sự?”

 

“Em xem, chính em nghe lời này cũng chột dạ đó sao.” Thiên Tịch Dao vừa cười vừa nói, “Ta chưa bao giờ yêu cầu xa vời những thứ đó, chỉ cần trôi qua bình an.”

 

Đúng vào lúc này, đột nhiên chợt nghe thấy bên ngoài thái giám xướng to , “Hoàng đế giá lâm.”

 

Hương Nhi cao hứng nhảy dựng lên, líu ríu “Chủ tử, người xem em nói gì ấy nhỉ, bệ hạ tất nhiên là không quên chủ tử.”

 

Lúc này Thiên Tịch Dao còn có chút sững sờ, nghĩ thầm, hoàng đế thật sự đến tìm nàng? Hương Nhi hoang mang rối loạn gấp gáp chỉnh trang y phục cho Thiên Tịch Dao, lại đem mớ tóc đằng sau trên đầu nàng chải chuốt  “Hôm nay lại không trang điểm, chủ tử ta đã nói qua với người bao nhiêu lần rồi, không nói bôi son phấn, hương phấn phải luôn bôi một vòng ah.” Nói xong cuống không chịu được, chỉ hận không thể đem Thiên Tịch Dao nhét trở về phòng trát phấn từ đầu, sau đó mang ra.

 

Thiên Tịch Dao vốn đang rất khẩn trương, dù sao nàng có chút không rõ mục đích đến của hoàng đế, về phần Hương nhi nói hoàng đế đối xử nàng không giống người thường. . . , nàng thế nào cũng không chịu tin, cũng không phải nàng tự coi nhẹ mình, chỉ có điều tự nhận là có, miễn tự mình hiểu lấy.

 

Nhưng khi nhìn Hương nhi nhảy lên nhảy xuống như thế, nàng cảm thấy khẩn trương cũng biến mất sạch sẽ, duỗi tay nắm chặt Hương nhi, buồn cười nói, “Hương nhi em hồ đồ rồi, thông thường thái giám thông báo bệ hạ muốn qua đây, tối thiểu còn có nửa canh giờ, đủ để sắp xếp.” Hoàng đế trước khi đến đều phái thái giám tới thông báo sớm, để cho tần phi chuẩn bị trước.

 

Hương Nhi lúc này mới thở dài một hơi, chỉ là nàng lần này quyết tâm rồi, không để ý Thiên Tịch Dao phản đối đem son phấn đồ vật các thứ từ trong phòng đều dọn ra, vừa lần nữa cầm lược chải sơ tóc mai cho Thiên Tịch Dao, đồng thời đem đầu kia điểm thúy đồ trang sức đều đem ra hết, trong miệng còn ra vẻ tự đắc nói, “Chủ tử đã không muốn đeo vào tiết Thanh Minh,vậy dứt khoát hôm nay đeo cho bệ hạ nhìn chút là được rồi.” Làm Thiên Tịch Dao quả thực dở khóc dở cười, cảm thấy thật sự ứng với câu kia “hoàng đế không gấp – gấp chết thái giám”.

 

Đây là lần đầu tiên hoàng đế đến Tử Đằng uyển, tiểu viện chật hẹp này đứng được mười mấy người thì có cố lách vào cũng lách không được, phòng ở được xây càng có chút kỳ quái, cửa sổ dưới mái hiên không nói , còn nhỏ hơn cả cửa sổ nhỏ thông thường, hoàng đế nhịn không được nhíu mày.

 

Thiên Tịch Dao lần này đã sớm ra nghênh đón, trông thấy hoàng đế một thân màu vàng sáng, thần thái tự nhiên, ánh mắt thâm trầm, chỉ cảm giác đây chính là một phong thái đế vương thật sự, vội vàng quỳ xuống dập đầu, hoàng đế ba bước nhưng cũng làm hai bước tiến lên vịn tay Thiên Tịch Dao, mở lời “Đứng lên đi, không cần đa lễ.”

 

Sau đó dắt tay Thiên Tịch Dao tiến vào chính sảnh, bên trong chỉ có một chiếc bàn bát tiên cũ kỹ, bên trên dán một tấm thư họa không biết tên, hai cái ghế bày biện tùy ý, thoạt nhìn tương đối mộc mạc, Thiên Tịch Dao có chút quẫn bách, cảm giác mình nơi này thật sự không có một tí tiền đồ, đứng đấy co quắp, hoàng đế không nói gì, tiến vào nội thất, giữa đôi lông mày chỉ một mực hơi nhíu.

 

Chờ ngồi xuống xong thì không nhịn được đánh giá cẩn thận Thiên Tịch Dao trước mắt, vừa rồi ở ngoài mặc dù có đèn lồng nhưng dù sao cũng mơ hồ, khắc này vừa nhìn, chỉ cảm thấy lòng ngập tràn yêu thích,  trên đầu cài đồ trang sức điểm thúy hắn đưa, xiêm y mặc trên người làm từ vải dệt bằng tơ trân châu, quả nhiên là lông mày kẻ đen duyên dáng như họa, mặt phấn hàm xuân, nhìn đẹp không sao tả xiết.

—Hết chương 12—


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện