Sủng Phi Khó Làm

Chương 27


trước sau

Editor: Huyền Trân

Beta-or: Lina Lê

5a16b9fdf29931afa7853df3e232207fab27b773c16f8-jSgUYW_fw658

Chương 27

   Lương tần sau khi trở về liền dặn Tế Nương chuẩn bị hạ lễ, Tế Nương không hiểu, hỏi “Nương nương, không phải ngày lễ ngày tết, chuẩn bị hạ lễ làm gì?”

Lương tần nhớ tới dáng vẻ Hoàng đế lúc ấy không chút do dự lao đến, ôm thật chặt Thiên quý nhân, thần thái giống như đang che chở người thương vậy, lắc đầu, nói “Rất nhanh sẽ có.”

“Có cái gì?” Tế nương càng không rõ.

“Quà mừng Thiên quý nhân tiến phong.” Lương tần bưng cốc trà uống, thở phào nhẹ nhõm nói “Đến lúc đó phỏng chừng người tặng quà e rằng phải xếp thành hàng dài đây .”

“Nhưng nô tỳ chưa từng nghe qua?”

Lương tần cười “Em đương nhiên chưa nghe được, bởi vì đã hạ chỉ đâu.” Nhưng chuyện hạ chẳng phải là sớm hay muộn sao? Có lẽ sẽ là ngay ngày mai, Lương tần nghĩ, quả nhiên người với người không giống nhau, quý phi thiên kiêu là thế nhưng lại bại bởi một nữ tử dung mạo không nổi bật như Thiên Tịch Dao, chỉ sợ mọi người trong hậu cung này đều sắp bất bình tới nơi rồi?

***

Nửa đêm, Vạn Phúc cùng Loan Hỉ đứng ở bên ngoài thủ vệ, hai người mắt to trừng mắt nhỏ… , cuối cùng vẫn là Vạn Phúc không nhịn được nói “Ngươi hầu hạ Bệ hạ như vậy đấy?” Ý tứ chính là, khi Hoàng đế giúp Thiên Tịch Dao chắn nước trà tiểu tử ngươi đang làm gì?

Loan Hỉ thật đúng là oan uổng, hắn lúc ấy làm gì á, hắn đương nhiên đang bận a, lúc ấy hắn đang bị Hoàng đế sai làm việc khác, kết quả trở về liền thấy Hoàng đế đã bị phỏng, về phần quý phi đầu sỏ gây nên kia cũng bị xử lí , lập tức nghĩ ngợi, nhịn không được hỏi “Là Bệ hạ bảo ta đi làm việc, vậy còn ngươi? Ngươi hầu hạ Thiên quý nhân thế đấy hả?”

Vạn Phúc thấy Loan Hỉ hỏi lại, hừ nói “Thiên quý nhân nàng… Tối hôm qua không biết mơ cái gì, nói muốn ăn sữa chua trắng Đạo Hương thôn.” Nét mặt trầm xuống, thần sắc trịnh trọng “Ngươi cũng biết, những người như chúng ta tất nhiên phải vì chủ tử phân ưu giải nạn, đương nhiên là chủ tử muốn ăn gì, chúng ta phải tìm cách để có.”

Loan Hỉ trong lòng mắng một tiếng, rõ ràng là chân chó, rõ ràng là hắn muốn nịnh nọt, nói như vì đại nghĩa lớn vậy “Vạn ca ca, ngươi thật đúng là tấm gương tốt của cung nhân chúng ta a.” Hai chữ tấm gương nhấn mạnh, biểu thị châm chọc.

Khuôn mặt trắng của Vạn Phúc đỏ lên, cứng cổ nói “Ta sao có thể so với sự tận tâm tận lực của ngươi đối với Bệ hạ.” Bốn chữ ”tận tâm tận lực” cũng nghiến răng mà nói, ám chỉ chính là, ngươi thật ăn hại! Sao ngươi giúp Hoàng đế ngăn cản nước trà? Ở đây còn nói mát lão tử? Hừ hừ hừ.

Hương Nhi đang ôm chăn tiến đến, hôm nay nàng chuẩn bị ngủ ở bên ngoài, nghe thấy Vạn Phúc cùng Loan Hỉ cãi nhau rất bất đắc dĩ, nghĩ, hai người kia, xúm lại một chỗ liền không yên ổn, chỉ hận không thể đấu chết đối phương.

“Ai u, Hương nhi cô nương, đệm chăn của cô nặng như vậy, tại sao không gọi Vạn ca ca của một tiếng.” Vạn Phúc vội vàng tiến lên giúp Hương nhi đỡ đệm chăn, Loan Hỉ dĩ nhiên không yếu thế, cũng tiến lên đỡ, nói “Vạn ca ca ngươi hôm nay chạy suốt một ngày, rất mệt, vẫn nên để ta tới đi.”

“Các ngươi… Đừng kéo, ai, vỏ chăn sắp rách rồi kìa…” Hương nhi buồn bực, đây có tính hay không là thành môn thất hỏa?

Vạn Phúc cùng Loan Hỉ đồng thời thò đầu nhìn nơi bị xé, kết quả hai cái đầu đụng phải một chỗ, bởi vì sợ quấy rầy đến bên trong, không dám lớn tiếng, chỉ có thể kìm nén đau.

Đỏ mắt nhìn nhau.

Hương Nhi thấy dáng vẻ hai người này, nhịn không được cười khúc khích, rồi lập tức che miệng ngó vào trong phòng, thấy không có động tĩnh gi mới an tâm, nhỏ giọng nói “Ta đi xem chút rồi ngủ, hai vị công công sớm nghỉ ngơi đi.” Nói xong liền vén mành vào phòng.

Trong phòng chỉ đốt ngọn cung đăng đứng, chụp đèn vải sắc đỏ cam chiếu xuống bốn phía mờ ảo, Hương nhi thận trọng đi vào, kết quả mới vừa đi tới ngoài nội thất liền nghe thấy bên trong có thanh âm Hoàng đế và Thiên Tịch Dao.

“Bệ Hạ, đau không?” Thiên Tịch Dao hỏi.

Hoàng đế không có phản ứng, làm Hương nhi cho rằng Hoàng đế ngủ, kết quả một hồi lâu sau nàng nghe thấy Thiên Tịch Dao hỏi “Bệ Hạ, thổi thổi sẽ đỡ hơn phải không?”

Hương Nhi nhịn không được cười, khi còn nhỏ nàng bị thương Thiên Tịch Dao cũng như vậy, thổi thổi còn hỏi nàng có đau hay không, sao không hề có chút thay đổi thế này?

Trong nội thất, xuyên qua màn che lụa hoa văn chìm sắc phù dung, Hoàng đế nằm ngửa, đầu Thiên Tịch Dao đối mặt với cánh tay bị thương của Hoàng đế khẽ thổi.

Ánh sáng mông lung, tôn lên da thịt như tuyết như ngọc dương chi của Thiên Tịch Dao, cánh môi hoa hồng, nhẹ nhàng hé mở, hơi thở ấm áp từ từ lan ra, khiến cánh tay hắn nóng lên, tựa như dòng nước ấm chảy vào trái tim, ánh mắt của hắn không tự chủ trở nên mềm mại.

Hương nhi thấy tất cả đều ổn thỏa liền chuẩn bị lui ra ngoài, kết quả bỗng nhiên nghe Hoàng đế nói “Hôm nay khi trẫm ôm nàng, cùi chỏ đè lên ngực nàng, dùng hơi nhiều sức, có bị thương không?” Ngữ khí trong trẻo lạnh lùng như cũ, nhưng Hương nhi cảm thấy lời hơi là lạ.

Thiên Tịch Dao lập tức đáp “Bị hồng lên chút, giờ không sao rồi.”

“Để trẫm nhìn xem.”

“Bệ Hạ, thật sự không có gì.”

Sau đó liền truyền đến âm thanh Thiên Tịch Dao cởi quần áo loạt xoạt, Thiên Tịch Dao còn giải thích nói “Bệ Hạ, ngài xem, thật sự không có việc gì a, lúc đầu còn có vết hồng… đến xế chiều không còn nữa, a, Bệ hạ không cần xoa đâu, bây giờ không đau rồi, đừng, bệ hạ không phải đau ở chỗ đó đâu…” Rất nhanh thanh âm Thiên Tịch Dao liền biến thành tiếng rên mập mờ.

Hương nhi đỏ mặt đi ra ngoài, nghĩ thầm, Bệ hạ thật đúng là thích chủ tử nhà nàng, bằng không có thương thế trên cánh tay còn không quên cá nước thân mật a, đâu như chủ tử nói, Bệ hạ chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào muốn sủng hạnh chủ tử.

Buổi sáng lúc Thiên Tịch Dao mê mê man man tỉnh lại, liền cảm giác mình bị người ôm vào trong ngực rất ấm áp, nàng quay lại nhìn, Hoàng đế chưa đi lâm triều sao?

Điều này không khoa học nha, bình thường nàng tỉnh dậy đều tầm bảy tám giờ, lập tức trong lòng khủng hoảng, nghĩ, chuyện quân vương không lâm triều sẽ không xuất hiện ở trên người nàng chứ? Vậy thật tội lỗi quá ! ! Ngày hôm qua vừa mới cách chức quý phi Bách thị, hôm nay hoàng đế không vào triều, nàng nhớ rất nhiều người nói nàng là hồ ly tinh chuyển thế, trong lòng bối rối bất an, nàng nghĩ tới cảnh tượng bị đám triều thần chỉ vào mũi nàng nói, đây chính là tai họa…

Hoàng đế mở mắt liền nhìn thấy Thiên Tịch Dao đang nhíu mày, rồi thở dài một hồi, lát sau lại đỏ mặt, biểu tình rất phong phú, trong mắt Hoàng đế không tự chủ mang theo ý cười, hỏi “Làm sao đấy?”

Thiên Tịch Dao nhìn lại, Hoàng đế đã thức, ánh nắng ban mai chiếu xuống ngũ quan của hắn càng thêm thâm thúy tuấn mỹ kinh tâm động phách, nàng không tự chủ nghĩ… Hoàng đế nhà nàng thật anh tuấn a!

Hiển nhiên tuy rằng Thiên Tịch Dao không đáp lại, nhưng là loại ánh mắt si mê này làm Hoàng đế vui vẻ, nói “Rời giường đi, buổi sáng muốn ăn gì?”

Thiên Tịch Dao lúc này mới hồi phục tinh thần, vội vàng hỏi “Bệ Hạ, hôm nay người không lâm triều sao?”

Hoàng đế để Loan Hỉ hầu hạ mặc quần áo, không nói gì, làm trong lòng Thiên Tịch Dao càng thêm bối rối, nhịn không được muốn nói, Bệ hạ người không thể như vậy, lười biếng thế thì ta xong rồi a!Bốn chữ ”lời người đáng sợ” ta vẫn hiểu đó.

Cứ như vậy Thiên Tịch Dao bối rối xoay mòng mòng, Hoàng đế lại ung dung, khiến Thiên Tịch Dao bị đè nén, kết quả khi thấy trong đồ ăn sáng có sữa chua nàng liền chảy nước miếng, tạm thời quên hết phiền não thật vui vẻ ăn một chén nhỏ, lúc chuẩn bị ăn bát thứ hai lại thấy bát bày trước mặt bị người lấy đi, ngón tay kia thon dài trắng nõn, móng tay mượt mà, vô cùng xinh đẹp… , Thiên Tịch Dao không nhịn được nói, “Đừng lấy.”

“Ăn nhiều có thể tiêu chảy.” Hoàng đế nói.

Thiên Tịch Dao ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện lấy sữa chua là Hoàng đế, gương mặt lạnh lùng, không hề thương lượng, nàng quả thực lệ ròng, không dám nhiều lời ngoan ngoãn ăn cơm.

Chờ ăn cơm xong, Hoàng đế viết vài chữ cho nàng xem, hiền, lệ, an, Thiên Tịch Dao lúc này còn băn khoăn chuyện lâm triều nào còn có tâm tình xem chữ Hoàng đế, nhưng nhìn dáng vẻ Hoàng đế muốn nàng nhìn, không biết làm gì hơn là nói “Đều rất đẹp.” Đây thực là đáp án không rõ ràng, đều đẹp kỳ thật chính là cũng không tốt.

Hoàng đế như có điều suy nghĩ, lấy giấy mới, trịnh trọng viết chữ Trân, giống như đã từng viết rất nhiều lần, từng nét bút rất trôi chảy.

Chữ Hoàng đế rất khí thế, nhưng chữ này lại viết rất dịu dàng, bởi vì đường nét mềm mại, nàng thấy liền rất thích, nói ” Thật đẹp.”

“Thích chữ này?” Mặt hoàng đế không chút thay đổi hỏi.

Thiên Tịch Dao gật đầu.

Hoàng đế liền đưa chữ cho Loan Hỉ, nói “Cho Hoàng Hậu xem qua, cứ dựa theo cái này tiến phong.”

Thiên Tịch Dao ngơ luôn, Loan Hỉ lại cười nói với Thiên Tịch Dao “Chúc mừng Thiên chủ tử.” Nói xong liền cầm chữ vội vã đi ra ngoài.

Thiên Tịch Dao, “? ? ? ?”

Không đúng, bây giờ không phải lúc nghĩ cái này, nàng có chuyện quan trọng hơn, rốt cuộc đến khi nào Hoàng đế mới lên triều a, nàng gần như muốn giậm chân, cuối cùng lấy dũng khí hỏi “Bệ hạ người không đi lâm triều sao?” Đây đã là lần thứ hai nàng hỏi .

Hoàng đế nhìn bộ dạng Thiên Tịch Dao đứng ngồi không yên, rốt cuộc thiện tâm nói “Tiết Hàn Thực nghỉ một ngày.”

Thiên Tịch Dao thế này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức buồn bực suy nghĩ, nếu nghỉ sao không nói sớm chút cho ta biết,

lập tức nhớ tới bộ dạng Hoàng đế trầm mặc không nói, nhớ tới lần đó chơi cờ không cẩn thận thắng Hoàng đế, sau liền chơi cờ không ngừng nghỉ, thật tra tấn nàng đến chết … , vừa nghĩ như thế liền cảm thấy Hoàng đế là cố ý, cố ý không nói cho nàng, làm cho nàng sốt ruột, thật keo kiệt nha? Ngày hôm qua nàng không làm việc gì sai a.

Thật sự không có?

Thiên Tịch Dao nghĩ nghĩ, hình như ngày hôm qua nữ trên nam dưới gì đó, nàng có chút đắc ý, liền tiện miệng hỏi một câu, Bệ hạ ngài có mệt không? Sau đó thì sao, thật ra nàng muốn nói khổ như vậy, không được ta muốn ngủ, nhưng Hoàng đế hình như lý giải ý nàng thành là ‘ngài không làm được chứ gì?’ Sau đó liền đại bạo phát … , sự thật chứng minh,cánh tay Hoàng đế bị thương cũng chẳng ảnh hưởng gì

Nhưng vì việc này, có cần hẹp hòi như vậy không?

***

Hoàng Hậu nhìn thấy Loan Hỉ đưa chữ tới, nhịn không được nhìn chữ hồi lâu, rồi nói ta đã biết, lập tức đi thư phòng, Hoàng Hậu nhấc bút theo ấn khắc tinh mỹ trên tờ giấy viết chữ, nữ nhi Thiên gia, hiền lương thục đức… , chờ viết xong lại mở một tờ giấy khác, viết rằng, thứ nữ Bách thị dung sắc xuất chúng… , Liễu quý nhân đứng ở một bên mài mực cho hoàng hậu thấy thế kinh hãi, ý tứ này không chỉ muốn thăng phân vị cho Thiên quý nhân, còn muốn bổ nhiệm thứ nữ Bách thị nhập cung?

Liễu chiêu nghi từ kinh ngạc rồi đến thản nhiên, thì ra là như vậy, Bệ hạ muốn trấn an Tín Dương Hầu phủ bằng cách này? Lại nghĩ tới quý phi Bách thị trước giờ mắt cao hơn đầu, như thiên chi kiêu nữ nếu biết được muội muội của mình muốn nhập cung thay thế nàng ta, không biết là tư vị gì? Nhất định là sẽ rất ”vui” đây?

Trong lòng Liễu chiêu nghi đắc ý, bỗng nhiên rất muốn nhìn xem sắc mặt của Bách thị sau khi biết được.

Cả nhà Tín Dương hầu buổi sáng biết được tin quý phi bị biếm, lão thái thái liền rơi nước mắt, lôi kéo tay con dâu nói “Tâm nhi nay như vậy làm sao cho phải.”

Tín Dương Hầu phu nhân xuất thân nhà tướng Vương thị, làm việc trước giờ trầm ổn, tuy cũng nóng lòng, lại cố nén nói “Con đã gọi người đi nghe, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, phải đợi buổi tối mới có thể biết.” Muốn hỏi thăm tin tức trong cung không phải là chuyện đơn giản, cho dù cầm bạc đi cũng phải đợi một chút.

“Tâm nhi từ nhỏ chưa từng chịu chút khổ nào.” Lão thái thái lau nước mắt nói, “Hiện tại biếm thành thục nữ, uả thực chính là… , so cung nữ bình thường còn thê thảm hơn, cuộc sống sau này phải sống ra sao? Bệ hạ hắn làm sao có thể đối với Tín Dương hầu chúng ta như vậy …”

“Nương!” Lão thái thái nói còn chưa nói xong liền bị Tín Dương hầu phu nhân lạnh giọng chặn lại nói “Nương, đây chính là Bệ Hạ, cửu ngũ chí tôn.”

Lão thái thái đành phải che miệng, vội vàng nói “Là ta hồ đồ.” Nhưng nghĩ tới cháu gái, hiển nhiên rất là bi thương, lại đỏ mắt rơi lệ, “Các ngươi, các ngươi nhanh nghĩ cách, bảo Tâm nhi nên nhận sai liền nhận sai, nên đưa bạc thì hãy đưa, nơi này của ta còn có tiết kiệm đến tám ngàn lượng, ngươi nhanh đưa qua cho Tâm nhi.”

Có thể từ quý phi biếm thành thục nữ, đã nói lên bản thân mắc phải tội lớn, không đưa đi lãnh cung đã là trời lớn ban ân, còn nói nhận sai gì nữa? Hầu phu nhân cảm thấy bà bà tuổi lớn ngần này mà càng ngày càng hồ đồ, bà trấn an vài câu liền từ trong nhà đi ra, bên ngoài nắng đang chiếu, hô hấp của bà lại khó khăn vô cùng, Tâm nhi là tim thịt của bà, kết quả vừa sinh ra liền bị lão thái thái ôm đi dưỡng dục, một đứa nhỏ tốt như thế lại bị nuôi thành tính nết kiêu căng, lúc bà nhìn ra vấn đề đã chậm.

Khi đó địa vị Tín Dương hầu bọn họ đã vững chắc, bà không cầu môn đăng hộ đối, chỉ cần tìm con rể chịu nhường nhịn tính khí nữ nhi, sống qua ngày cho tốt, ai có thể ngờ, Hầu gia tham gia đoạt vị về phe Hoàng đế, chờ tân đế lên ngôi trực tiếp bị khâm điểm nhập cung, nàng lúc ấy nhìn nữ nhi tươi cười rạng rỡ đã nghĩ, cuộc đời của nữ nhi đã bị hủy hoại rồi.

Mỗi ngày trong lòng run sợ, qua hai năm liền nghe được tin tức như vậy.

Hầu phu nhân nhớ tới nữ nhi yêu kiều, nhịn không được nước mắt chảy xuống, hối hận lúc trước không kiên trì giữ lại nữ nhi nuôi dạy bên người.

“Nương, tỷ tỷ đã xảy ra chuyện?” Một người thiếu nữ mặc y phục màu vàng nhạt thêu liên hoa nở rộ vội vã chạy tới, một khuôn mặt trái xoan, mắt như thủy hạnh, giờ phút này trên trán mồ hôi lấm tấm, nhìn thấy mẫu thân rơi lệ như vậy liền kinh ngạc, nàng là muội muội của quý phi Bách thị Bách Châu Nhi, trong ấn tượng của nàng mẫu thân vốn dũng cảm, kiên nghị, hiếm có khi yếu lòng như vậy.

“Nương, người sao vậy?” Bách Châu nhi giữ chặt tay Hầu phu nhân, sợ đến sắc mặt tái nhợt hỏi “Nương người đừng làm con sợ.”

Hầu phu nhân thấy thần thái tiểu nữ nhi, vội vàng lau nước mắt nói “Không sao, con về rồi à, nương còn có việc phải làm.”

“Nương, con đã lớn như vậy, vì sao người còn gạt con?” Bách Châu Nhi vội vàng nói, “Nghe nói là tỷ tỷ làm Bệ Hạ bị thương, nên mới bị biếm thành thục nữ, nhưng tại sao tỷ tỷ lại làm bệ hạ bị thương chứ? ?” Bách Châu Nhi nhớ rõ lúc trước biết tỷ tỷ muốn vào cung, nàng đi thăm, gương mặt tỷ tỷ đầy chờ mong, nàng nói tân đế thiếu niên anh tuấn, lại là nhân vật tranh đấu quả quyết như vậy, chính là người nàng quý mến, Đại Kỳ này nếu nói ai có thể xứng đôi nàng, thì chỉ có tân đế. Lúc ấy nàng còn tỉnh tỉnh mê mê, cảm thấy có thể có người khiến mình thích như vậy thật hâm mộ, chờ đến khi tuổi nàng lớn dần, mới biết hậu cung kia mới thật sự là nơi ăn thịt người.

Hầu phu nhân nhìn tiểu nữ nhi, thấy nàng tuy hoảng hốt, nhưng nói chuyện vẫn là đâu vào đấy, nghĩ thầm, nữ nhi quả nhiên trưởng thành rồi, cũng không cần gạt nàng, nói, “Chi tiết tình huống, nương vẫn chưa biết, chỉ là việc tỷ tỷ của con bị biếm này, là ván đã đóng thuyền đã không thể sửa đổi.”

“Sao lại vậy chứ?” Bách Châu Nhi bụm mặt khóc lên.

Tín Dương Hầu phu nhân tiến lên ôm chặt lấy bả vai của Bách Châu Nhi, run rẩy nói, “Hiện tại chỉ cầu  Bệ hạ có thể vì cha con hết sức trung thành, cho tỷ tỷ con một đường sống.”

Buổi tối, Tín Dương Hầu phủ nhận được tin, quý phi Bách thị bởi vì làm phỏng Hoàng đế bị biếm, bà nghe xong thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, tội danh này, nữ nhi thật sự là không thể ngóc đầu dậy được nữa, sắc mặt bà tái nhợt nhìn thư tín, chợt nghe  thấy ý chỉ Hoàng Hậu đến.

Hầu phu nhân nhanh chóng thay đổi quần áo cáo mệnh, quỳ trên mặt đất tiếp chỉ, trong lòng suy nghĩ có phải trách phạt nữ nhi hay không, kết quả lại nghe được là ý chỉ bổ nhiệm tiểu nữ nhi nhập cung, sắc mặt bà lúc ấy không còn chút máu, cứng ngắc nhận thánh chỉ này.

Đại nữ nhi đã hỏng không nói, bây giờ còn muốn cả tiểu nữ nhi cũng thế sao? Hầu phu nhân quỳ trên mặt đất cảm thấy như trong miệng có hoàng liên, đắng chát.

Bách Châu Nhi nhận được tin, kích động chạy tới, thấy mẫu thân quỳ trên mặt đất hốt hoảng, đi lên đỡ, cắn răng nói “Nương, người đừng lo lắng, có thể tiến cung chẳng phải là chuyện tốt sao? Đây là bao nhiêu người cầu mà không được, con sẽ sống thật tốt trong cung, sau đó nghĩ cách để tỷ tỷ thoát ra.”

“Con đang nói gì vậy?”

“Về phần nữ nhi thái y khiến cho tỷ tỷ phải chịu đau khổ kia, con sẽ làm cho nàng ta không được yên đâu.” Bách Châu Nhi cắn răng nói, ánh mắt không giấu được hận ý.

—Hết chương 27—


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện