Editor: Huyền Trân
Beta-or: Lina Lê
Chương 28
Lúc xế chiều ý chỉ Hoàng Hậu ý đã đến, Thiên Tịch Dao quỳ tiếp chỉ, ý chỉ viết khá rườm rà, đại ý là Thiên Tịch Dao hiền thục kính cẩn, chiến thắng tỷ thí kỳ nghệ ở lễ Hàn Thực, tài nghệ song tuyệt như thế, lại hầu hạ Hoàng đế rất tốt, cho nên phong làm Trân tần để động viên, vào ở Linh Khê cung.
Hương nhi vui vẻ chờ thái giám đọc ý chỉ ban thưởng xong, liền không nhịn được chạy tới ôm Thiên Tịch Dao nói, “Chủ tử… , về sau phải gọi nương nương rồi.” Hưng phấn không cần hỏi.
Thiên Tịch Dao cũng rất vui, nhưng so với phân vị thì nàng càng vui vì Linh Khê cung xinh đẹp kia là của nàng hơn, những thứ này cổ nhân có lẽ thấy bình thường, nhưng kiếp trước nàng khát vọng nhất là có thể có được một ngôi nhà của riêng mình, hiện tại không chỉ có nhà, còn là tòa biệt thự hẳn hoi, hơn nữa còn là ở trong hoàng cung to lớn này nữa, sao không vui được chứ?
Hương nhi sung sướng một lúc lâu, bỗng nhiên có chút nghi ngờ nói “Vì sao không trực tiếp tấn lên phi vị chứ?”
Vạn Phúc bình thường đối với Hương nhi đều là cười tủm tỉm , rất ôn hòa, lúc này lại trừng mắt nhìn nàng nói “Nói nhăng gì đấy.” Lập tức nhìn thấy Hương Nhi bị hù sợ sắc mặt tái nhợt, biết mình nói dọa đến nàng , nghĩ hai chủ tử bọn họ vô tâm vô phế, thở dài một hơi, càng cảm thấy trách nhiệm của mình thật quan trọng, chậm rãi nói, “Trong cung này thăng vị phân cũng có quy củ, bằng không nếu là muốn thế nào thì được thế đó, chẳng phải sẽ loạn sao, trước có quý phi dung mạo, xuất thân như thế còn phải thăng hai lần mới đến được quý phi đấy.”
Lúc này Hương Nhi mới nhớ ra, hình như đúng là như vậy, gật đầu nói, “Vạn công công vẫn là ngài lợi hại.”
Vạn Phúc nghĩ thầm cò gì to tát đâu, chút chuyện nhỏ này còn cần hắn nhắc nhở, nhưng khi nhìn ánh mắt sùng bái của Hương Nhi, bỗng nhiên cảm thấy tư vị này cũng thật không tệ, khụ khụ, hình như thấy muội muội này thật đáng yêu.
Hương nhi nghĩ thông suốt liền không rối rắm nữa, cùng Thiên Tịch Dao bàn bạc chuyện chuyển nhà. Vạn Phúc thấy hai chủ tớ này không che giấu được sự cao hứng, nghĩ thầm bây giờ thì có thấm tháp gì đâu? Vị này về sau có thể là đại nhân vật, phi vị? A a a, có lẽ chí tôn hậu vị kia cũng là của nàng.
Vạn Phúc thấy Hương nhi cười lanh lảnh, nghĩ tới tương lai sáng lạng, cũng híp mắt cười theo, cảm thấy hầu hạ vị này về sau cũng tiền đồ vô hạn a, nói, “Hương nhi cô nương, cô chọn ngày tốt chuẩn bị chuyển đi.” Hương nhi nghe xong thấy rất đúng, nói, “Vẫn là Vạn công công nói đúng.” Nói xong liền đi lấy hoàng lịch đến xem, lật lật nói, “Vừa lúc ngày mốt là ngày hoàng đạo, hay là ngày mốt đi?”
Thiên Tịch Dao đương nhiên không có ý kiến gì, nàng hiện tại có việc khác phải làm, đó là lập kế hoạch thật tốt, nghĩ cách trang trí phòng của mình sao cho thật lộng lẫy.
Trong phòng người phục vụ đều bắt đầu hành động, hiển nhiên việc này đối với người ở Tử Đằng uyển là một chuyện tốt, dĩ nhiên đối với Thiên Tịch Dao chuyện tốt hơn còn ở phía sau, bởi vì có thể nhìn thấy mẫu thân Đường thị.
Thiên phủ
Nhắc tới Thiên phủ ở kinh đô xem như là gia đình tương đối kỳ lạ, Thiên lão gia có hai nhi tử, đại nhi tử Thiên Thu Hồng là học trò của một người quen của Thiên gia ở phương xa. Người quen kia là dòng dõi thi thư, có thể khảo thủ công danh, hắn khổ học một mạch, Thừa Đức năm 27 được danh 36 tiến sĩ nhị Giáp 6, vào Hàn Lâm viện vô cùng thanh quý, nhị nhi tử Thiên Thu Bạch thừa kế gia nghiệp, như thế trong phủ đệ chia ra thành hai, phía đông là đại phòng Thiên phủ, là nhà quan lại, phía tây là nhị phòng, chuyên y dược.
Thiên gia là thế gia y dược, cụ tổ Thiên Lăng là một danh y thời Ngũ đại, danh xưng là Hoa Đà, nhưng người này lại là không màng danh lợi, thích sống ở bên ngoài, sau này nhi tử cụ là Thiên Bảo Trình cứu chữa được sủng phi đương thời, chính là Hiếu Hiền Hoàng Hậu sau này, rất được coi trọng, Hoàng đế ban nhà bọn họ một tấm ngự biển ”diệu thủ hồi xuân”(bàn tay kỳ diệu), từ lúc này Thiên gia bắt đầu đi lên.
Hai nhi tử sau khi thành thân được hai năm, chờ tới lúc Thiên Thu Bạch đã có một trai một gái thì dưới gối Thiên Thu Hồng vẫn không con, khiến lão thái thái lo lắng, sau đó nạp mấy thị thiếp mà vẫn chẳng thấy có tin, đến khi đại nhi tử Thiên Triệu Lăng của Thiên Thu Bạch được năm tuổi lão thái thái quyết định sai Thiên Thu Bạch đem nhi tử cho làm con thừa tự nhà ca ca Thiên Thu Hồng. Lời nói khá dễ nghe, đi theo ngươi chỉ có thể tiếp tục làm thái y, nhưng là đi theo ca ca ngươi sau này sẽ là người đọc sách, chẳng phải có câu, tất cả đều thứ kém, duy có đọc sách thứ cao.
Thiên Thu Bạch đương nhiên là không đồng ý , ai lại bỏ được cốt nhục mình, nhưng lão thái thái rất kiên quyết, vừa thắt cổ, vừa uống độc dược , dáng vẻ nếu ngươi không đồng ý chính là để ta đi tìm chết… , bị chụp mũ bất hiếu, Thiên Thu Bạch đành đồng ý, trong lòng lại an ủi bản thân, nhi tử tóm lại sẽ không bị gán mác trung cửu lưu nữa*, tiền đồ rộng lớn.
*Trung cửu lưu: cửu lưu là cụm từ để phân chia các ngành nghề trong xã hội phong kiến, gồm thượng, trung, hạ, Trung cửu lưu gồm cử nhân, thầy thuốc, thầy địa lý, thầy bói, thi họa, người xem tướng, hòa thượng, đạo sĩ, chơi cầm kỳ.
Thiên Triệu Lăng không biết giống ai, thật đúng là mầm non đọc sách, thông minh tuyệt đỉnh, đọc nhanh như gió, làm Thiên Thu Hồng thích không chịu được, cả ngày mang theo bên người, giống như con ruột vậy.
Ai lại ngờ tới sau khi cho làm con thừa tự đến năm thứ hai nương tử Thiên Thu Hồng Lệ thị sinh nhi tử, năm thứ ba lại sinh nữ nhi, nương tử Thiên Thu Bạch Đường thị ở trong phòng đau thương vỗ ngực liên tục, muốn Thiên Thu Bạch đi đem nhi tử trở về, nhưng cho làm con thừa tự rườm rà, lại thêm Thiên Thu Hồng cực kỳ thích Thiên Thiệu Lăng trí tuệ, hơn nữa không thấy con trai mình có thiên phú gì, tất nhiên là không chịu đồng ý.
Đường thị khóc mấy tháng đành chấp nhận, cứ như vậy Thiên Tịch Dao được ba tuổi liền biết ca ca bị người đưa đi, nàng cùng ca ca chỉ kém hai tuổi, hay chơi với nhau, huống chi trong lòng nàng là một linh hồn trưởng thành, mỗi lần nhớ tới ca ca còn nhỏ tuổi lại luôn là cất giấu vừng đường, bộ dạng muốn để lại cho mình ăn liền cảm thấy rất nhớ.
Mấy ngày sau, nhị phòng biết được tin Thiên Tịch Dao thăng vị phân, tỏ vẻ đều rất hưng phấn, Đường thị len lén lau nước mắt, nói, “Cuối cùng cũng hết khổ rồi.”
Thiên Thu Bạch nhớ tới chuyện Hoàng đế giúp Thiên Tịch Dao chắn nước trà, cười như người ngốc, nói “Bệ hạ đối xử rất tốt với Tịch Dao,nàng đừng lo lắng quá.”
Đường thị thấy vẻ mặt Thiên Thu Bạch cao hứng, nhịn không được thở dài nói, “Lại là ông nói, chuyện ông nói có bao giờ tốt được đâu? Lúc trước nhi tử…” Đường thị nói tới đây bỗng nhiên ngừng lại, nhớ tới người đã già cả rồi, bây giờ nói cũng chẳng có ích gì, cố gắng nhịn xuống oán hận trong lòng, nói “Nghe nói là Triệu Lăng mấy ngày sau sẽ trở lại, chuẩn bị thi Hương sang năm, không biết trong nhà sắp xếp ai đi đón.” Nói xong liền nhớ đến con.
Nhớ tới nhi tử Thiên Thu Bạch im lặng, một hồi lâu mới nói, “Đại tẩu chắc là đã sắp xếp rồi.” Thiên Thiệu Lăng nếu cho làm con thừa tự đến nhà ca ca, ông dĩ nhiên không thể nhúng tay , lại nhớ tới nhi tử nay cũng mười chín, chỉ chớp mắt nhi tử đã lớn như vậy.
Hai người im lặng ngồi ở trong phòng, cảm thấy trong lòng trống rỗng, nhi tử là của người khác, nữ nhi lại vào cung, làm cho bọn họ cả ngày lo lắng đề phòng , cuộc sống này tại sao thành như vậy?
Hai người thà rằng nữ nhi chỉ gả cho người bình thường, an an ổn ổn qua cả đời là tốt rồi.
Cuối cùng Thiên Thu Bạch cầm tay Đường thị, ôn nhu nói “Không phải còn có ta sao? Về sau chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, nàng già đi, ta chải đầu cho nàng, ta già răng không cắn nổi, nàng làm cháo bắp ngô cho ta uống.”
Đường thị sắc mặt ửng đỏ, nói, “Phi, đang nói gì thế, một bó tuổi rồi, thật là không biết xấu hổ.”
Thiên Thu Bạch lại là nhìn Đường thị ôn nhu cười, nhu tình như nước.
Thiên Triệu Lăng dáng cao, hơi gầy, da rất trắng, ngũ quan giống mẫu thân Đường thị, lông mày anh tuấn, mũi cao, môi mỏng, rất là anh tuấn, nhưng là trong ánh mắt hẹp dài kia lộ ra vài phần lạnh lùng, có chút lạnh như băng .
Hắn đến đường bến tàu thời điểm cũng không thấy người tới đón, thư đồng Tiểu Mạc bên cạnh hắn nhịn không được nói “Đại thiếu gia, phủ đệ kia tới đón người xe ngựa tại sao không ở đây?”
Đi theo Thiên Triệu Lăng còn mấy người cùng trường đều lục tục ngồi xe ngựa đi , còn một người nam tử trẻ tuổi mặc y phục màu thiên thanh thấy Thiên Triệu Lăng chờ lâu như vậy, từ trong xe ngựa lộ ra đầu nói “Triệu Lăng huynh, ngươi có muốn cùng ta trở về hay không?”
Lời này hắn vừa nói xong liền nghe được bên trong nam tử ngồi chung cùng hừ nói, “Chỉ là con của thái y, ngươi muốn ngồi cùng hắn hả? Ta không muốn đâu.”
Người kia nói tiếng rất lớn, người ngoài xe ngựa đều nghe được, nam tử trẻ tuổi mặc áo màu xanh da trời xấu hổ cười cười, giải thích nói “Đặng huynh trước giờ nói thẳng thắn, hy vọng Thiên huynh không cần để tâm.”
Thiên Triệu Lăng lại như không nghe thấy đoạn đối thoại hai người vậy, không nhìn quay sang Tiểu Mạc bên cạnh nói “Ngươi giữ túi của ta cho tốt vào, đối diện hình như có quán trà, chúng ta đi nghỉ một chút.”
Nam tử trẻ tuổi mặc y phục màu xanh thấy Thiên Triệu Lăng bỏ đi, cảm thấy trên mặt lúc trắng lúc xanh , bên trong xe ngựa một nam tử khác cười nhạo, nói “Như ngươi thấy đấy, loại người này không thể tâng bốc được, chỉ khách sáo vài câu, còn tự cao tự đại đến thế.”
“Ngươi biết cái gì.” nam tử trẻ tuổi mặc y phục hàng trù bất đắc dĩ lui đầu vào, nói với nam tử trẻ tuổi trong xe ngựa “Ngươi không biết muội muội hắn ở trong cung sao?”
“Biết a, chẳng qua là tiểu quý nhân, tỷ tỷ ta là chiêu nghi đây, chẳng phải còn cao hơn muội muội hắn sao, lại nói Thiên Triệu Lăng này lúc nhỏ liền cho làm con thừa tự
“Ngươi thật đúng là… , coi như là cho làm con thừa tự , một giọt máu đào hơn ao nước lã, ruột thịt chính là ruột thịt, không có cách nào thay đổi.” Nam tử mặc y phục màu thiên thanh thấy hắn chấp mê bất ngộ, không nhịn được nghĩ thầm, nói Đặng gia đã không lớn bằng trước , quả nhiên là như vậy, tin tức hạn hẹp đến thế, hắn đã sớm được thư từ trong nhà, trong nhà bảo hắn chung sống cho tốt với Thiên Triệu Lăng, nói không chừng sang năm thi Hương cần dựa vào tầng quan hệ này cũng không chừng, nghe nói muội muội Thiên Triệu Lăng đã thăng làm Trân tần, còn nói nàng sủng nhất hậu cung, kim thượng đến bây giờ còn chưa có con trai, một khi sinh hạ long tử đúng là ghê gớm rồi, sớm muộn gì cũng thăng lên phi vị. Không thể khinh thường. Nghĩ đến đây, vội la lên “Đó là chuyện lúc trước, hiện tại có thể xưa đâu bằng nay.”
Thiên Triệu Lăng trời sinh lạnh lùng, chưa bao giờ đem lời nói người bên ngoài để ở trong lòng, Tiểu Mạc lại tức giận nói, “Phi, xem thường cái gì , các ngươi sinh bệnh cảm mạo không uống thuốc chắc? Chẳng lẽ chưa từng uống thuốc Thiên gia ta? Dựa vào đâu mà nói thế?” Lập tức thấy Thiên Triệu Lăng lạnh mặt, lại hỏi “Đại thiếu gia, tại sao ngài không tức giận a?”
Thiên Triệu Lăng hất tay áo, tư thái ưu nhã ngồi ở trên ghế, nói, “Đi pha một bình trà Long Tĩnh đến.”
Tiểu Mạc thấy mình tức giận cũng không thấy thiếu gia nhà mình tức giận, cảm thấy rất là bất đắc dĩ, nghĩ thầm, chưa lúc nào thấy đại thiếu gia nổi cơn a, chỉ mình hắn ở trong này hờn dỗi… , lập tức ngẫm lại, hình như cũng có một lần, chính là lần biết được Thiên Tịch Dao bị khâm điểm nhập cung kia, thiếu gia ném vỡ ly trà mà ngài thích nhất, ngốc ngốc đứng dưới mái hiên nửa ngày, hắn khuyên nhủ thế nào đều không nghe, đến rạng sáng ngày hôm sau mới vào phòng, sau đó còn bệnh một trận.
Nghe nói đại thiếu gia từ nhỏ rất thương yêu muội muội này, ai lại ngờ, muội ruột nay biến thành đường muội. Tiểu Mạc vô cùng thổn thức nghĩ, thật là thế sự vô thường.
Thiên Triệu Lăng đang ngồi chờ trà, kết quả bên cạnh lại truyền tới một giọng nam, “Vị tiểu ca này là Thiên gia đại công tử?” Người nói chuyện là một nam tử vô cùng trẻ tuổi, cánh tay thắt lưng rắn chắc, dáng người to lớn, mày kiếm mắt sáng, mặc áo giáp màu đỏ, trên thắt lưng đeo đao nạm hồng ngọc, nhìn uy phong lẫm lẫm .
Mọi người thấy người này trên lưng thắt loan đao, đều nhịn không được mở miệng nói, đây chẳng phải là người của cấm vệ quân thị vệ sao?
Thị vệ là gì, kỳ thật chính là thị vệ tùy tùng bên người Hoàng đế, hoặc từ các con em quyền quý tuyển vào, hoặc là từ trong quân đội đề bạt, mỗi người đều là tinh anh trong tinh anh, đối với Hoàng đế tuyệt đối trung tâm như một, phẩm cấp không cao, nhưng lại là trọng thần được Hoàng đế yêu thích.
Thiên Triệu Lăng thấy đối phương khí thế bất phàm, hiển nhiên lai lịch không nhỏ, hỏi, “Chính là tiểu sinh, xin hỏi các hạ là…”
Nam tử kia sang sảng cười, lại vỗ vỗ bả vai Thiên Triệu Lăng, lực đạo kia, thiếu chút nữa đem hắn gục xuống, Thiên Triệu Lăng vốn cao ngạo, đau nhưng không có lên tiếng.
Nam tử kia rất nhanh phát hiện sức lực của mình hơi mạnh, lại nhìn thấy Thiên Triệu Lăng không lên tiếng, trong lòng có chút kinh ngạc, ngượng ngùng gãi đầu nói, “Ta là thị vệ Ngũ Tuyền.”
Thiên Triệu Lăng tuy rằng không sống ở kinh đô, nhưng tình hình kinh đô vẫn hiểu rõ, Ngũ Tuyền này xem như đại thần bên Hoàng đế , trong hoàng cung chỉ có hai thị vệ có thể đeo đao tùy ý ra vào Long Khê điện, trong đó có một người là hắn, địa vị rất cao. Hắn xuất thân cũng không đơn giản, Ngũ gia thế đại tướng môn, người trong tộc trải rộng toàn bộ trong quân, thúc phụ Ngũ Tuyền chính là tổng đốc Xuyên Quý Ngũ Lệnh Đức, thân phận rất cao, nhưng hắn tìm đến mình làm gì?
Nhìn thấy ánh mắt Thiên Triệu Lăng có chút nghi hoặc, Ngũ Tuyền cười nói, “Ta là tới đón muội muội. Nhìn thấy Thiên huynh ngươi ở chỗ này chờ xe, nghĩ, vừa lúc xe ngựa ta rộng lớn, không bằng cùng trở về?”
Vừa rồi cùng Thiên Triệu Lăng nói chuyện , nam tử mặc y phục màu thiên thanh đang theo Đặng huynh bên trong nói tới chuyện hậu cung, xe ngựa kia vừa vặn vòng qua trước cửa hàng trà, mành xe ngựa lắc lư , vừa lúc làm cho hắn thoáng nhìn một màn này, trong lòng hắn khiếp sợ nửa ngày.
Đây không phải là cái Ngũ Tuyền mắt cao hơn đầu sao? Năm kia khi đường ca hắn muốn đi vào trong quân, liền muốn cùng Ngũ Tuyền này thiết lập quan hệ, kết quả nghĩ mọi biện pháp tìm một bảo kiếm vô giá cũng không làm cho Ngũ Tuyền này có sắc mặt tốt, lúc này sao hắn lại khách khí với con trai tháy y Thiên Triệu Lăng này như vậy ? Chênh lệch giữa hai người không phải xa bình thường đâu? Một là tướng môn thế gia công tử, tiền đồ rộng lớn, một người chỉ là… , không đúng, hắn không chỉ là nhi tử thái y, còn có muội muội ở trong cung! ! !
Hiển nhiên Đặng huynh bên cạnh kia cũng thấy được, hắn hoảng sợ nói, “Đây chẳng phải là lão lục Ngũ gia sao?”
“Cái gì lão lục, thúc phụ người ta là tổng đốc Xuyên Quý, quan lớn tam phẩm, hắn hiện nay là thị vệ Chỉ huy sứ, chính là hồng nhân (người có vai vế lớn) bên cạnh Hoàng đế.”
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều hối hận vạn phần, một cơ hội thân cận tốt như vậy lại bỏ lỡ, những người này đều ở Định Châu nổi tiếng thiên hạ Bạch Lộc Thư Viện đọc sách, tuy rằng cùng trường đã lâu, nhưng là Thiên Triệu Lăng trước giờ độc lai độc vãng, nam tử mặc màu thiên thanh nhìn Đặng huynh, chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn, Đặng huynh kia hiển nhiên cũng hối hận chột dạ, dĩ nhiên không dám nhìn thẳng đối phương.
Bên trong xe ngựa yên tĩnh, không khí áp lực, đột nhiên bọn họ cảm giác xe đung đưa kịch liệt, phu xe trước mặt hoảng sợ hô “Thiếu gia, nhanh xuống a, ngựa nổi chứng!”
Hai người ở bên trong xe bị ngã trái ngã phải, không dễ dàng bò đến cửa, ngươi chen ta, ta đè ngươi, cùng nhau rớt ra ngoài, ầm rơi trên mặt đất.
Mọi người vốn kinh hoảng, kết quả nhìn thất hai cái bạch diện thư sinh ngã xuống đất, khăn trùm đầu cũng sai lệch, mặt cũng sưng lên, bụi bậm khắp người, nhìn rất buồn cười, cũng liền không nhịn được nở nụ cười.
Ngũ Tuyền bất động thanh sắc thu ống tên trong tay về, quay đầu lại nhìn Thiên Thiệu Lăng, vốn cho là hắn cũng sẽ cảm thấy hả giận, ít nhất cười một tiếng, kết quả hắn lại dùng cặp con ngươi lạnh lùng nhìn hắn, làm trong lòng hắn đột nhiên không biết làm sao, tiểu tử này mới mười chín đấy? So với hắn còn nhỏ hơn ba tuổi, sao nhìn lại âm trầm như vậy.
***
Thiên Tịch Dao sau khi chuyển vào Linh Khê cung liền cảm thấy Hiếu Hiền Hoàng Hậu lúc trước tuyệt đối là xuyên qua, không nói cái khác, trong phòng này ôn tuyền là minh chứng rành rành, hoàn toàn chính là mô phỏng ôn tuyền hiện đại, có thể nhìn bầu trời lộ thiên, bốn phía vách tường cao, trồng kỳ hoa dị thảo, tản ra hương thơm, nàng tưởng tượng ngâm ở bên trong cầm một ly cola… , hiện tại không có cola, đổi thành nước trái cây cũng tốt.
Nước ấm áp bao vây lấy thân thể, bốn phía yên tĩnh, im lặng giống như là gột rửa tâm linh vậy, Thiên Tịch Dao ngẫm lại liền cảm thấy rất chờ mong, chờ đồ đạc đều thu thập ổn thỏa, đã là ba ngày sau , Thiên Tịch Dao rốt cuộc có cơ hội đi tắm, nàng cố ý phân phó Hương nhi chuẩn bị cho nàng một ly nước trái cây, lúc này còn chưa có quả thích hợp , đều là hương lê, quả táo là tồn tại trong hầm từ năm trước , Hương nhi không biết cái nào uống ngon, hương lê cùng quả táo đều làm nước trái cây, dùng cốc thủy tinh trong suốt múc.
Thiên Tịch Dao dựa lưng vào tường, thoải mái nhắm hai mắt lại, bên trái là anh đào mới, tiểu điểm tâm, bên phải là nước táo cùng nước lê, trong lòng suy nghĩ, quả nhiên đây mới thật sự là cuộc sống quý tộc a.
Hoàng đế lúc tiến vào nhìn thấy mĩ nhân ngâm mình ở trong ôn tuyền, tóc đen, da thịt tuyết trắng, đôi môi hoa hồng mềm mại, còn có… Tầm mắt của hắn dời xuống, bao phủ ở trong nước, lại là càng thêm mị hoặc lòng người là hai luồng mềm mại, độ cong xinh đẹp giống như dãy núi kinh tâm động phách, hắn cảm thấy yết hầu bỗng trở nên căng thẳng.
—Hết chương 28—