Editor: Như Ý
Beta-or: Lina Lê
Chương 8
Vóc dáng Liễu Chiêu Nghi thướt tha, khí chất trang nhã, mặc dù không sánh xinh đẹp được với Quý phi Bách thị, nhưng cũng là một gốc cây u lan thanh nhã, nhưng mà lúc này nàng không thể duy trì được bình tĩnh thường ngày, mặt lộ vẻ lo lắng, đi tới đi lui bên trong phòng, thái giám Trương Bình hai mắt nhìn xuống thắt lưng, đầu cúi gằm xuống, cho dù tính tình Liễu Chiêu Nghi có tốt, nghe thấy nữ nhân không bằng mình được Hoàng đế mang theo bên người sủng hạnh nửa tháng, cũng ngồi không yên.
Trương Bình thở dài một hơi, trước đây ngoại trừ quý phi ra, thế gia danh môn rất xem trọng Liễu Chiêu Nghi, lúc đầu hắn cũng thấy được hầu hạ Liễu chiêu nghi chính là công việc béo bở, làm xong chuyện xui xẻo này hắn đã mất đi không ít tinh thần, thiếu chút nữa còn liên lụy đến tiền dưỡng lão của mình, ai có thể tưởng tượng được cách tuyển tú hai năm, Hoàng đế giống như đã quên nàng ta, khiến hắn phải uống canh suông nhạt nhẽo qua ngày, so với việc trước đây hắn làm người hầu ở phòng ăn còn kham khổ hơn.
Nghĩ tới đây Trương Bình càng than thở, bây giờ nhìn lại, thật đúng là phải nói, có đôi khi mưu sự tại nhân hành sự tại trời, Liễu chiêu nghi cũng đã thu xếp người bên cạnh hoàng đế, còn mua chuộc được lão tôn tử Vạn Phúc, nhưng mà không đợi được thời gian thích hợp, kết quả để cho Tiên quý nhân đoạt trước, thời điểm Thiên quý nhân mới vừa vào cung, Trương Bình cũng đã gặp người này, dù sao Thiên gia mấy đời cũng là danh y, tuy rằng thân phận chưa đủ quý giá, nhưng cũng là người của gia đình có danh tiếng, thấy cô nương này rất được nuông chiều, trắng trắng nộn nộn, tính cách ư, cảm giác có điểm ngu ngốc, cũng không hề dụng tâm tranh thủ tình cảm, khi người khác dốc lòng trang điểm thì nàng lại tóm lấy lão cung nữ hỏi buổi trưa nay hôm nay ăn gì, … thật như không tim không phổi vậy.
Ai có thể ngờ, chỉ trong chớp mắt nàng lại thành thế này ? Về phần đây là vô ý hay cố ý, hắn suy nghĩ không ra, có điều, bây giờ danh tiếng Thiên quý nhân đang thịnh là thật.
Liễu Chiêu Nghi rốt cuộc ngừng đi lại, nàng dường như quyết tâm quay sang Trương Bình nói: “Ngươi đi đem khay anh đào tới đây.” Cây anh đào này là do Thục phi thưởng, Liễu chiêu nghi vẫn luôn tiếc nuối không ăn.
Trương Bình vội vàng khom người hỏi, “Chủ tử đây là … “
“Tặng người.” Liễu Chiêu Nghi cắn răng nói, đến lúc này còn so bì thân phận phẩm cấp gì nữa chứ, chờ đợi thêm nữa mình cũng thành hoa tàn ít bướm, ở trong hậu cung ăn thịt người không thấy xương này, còn có thể sống được bao lâu ?
***
Buổi sáng, bầu trời trong xanh, Hương Nhi rón rén đi tới, nhìn Thiên Tịch Dao ngủ ngon lành rất không muốn đánh thức nàng, nhưng nhớ tới Thiên Tịch Dao dặn dò, vẫn tiến lên vén màn, nhẹ nhàng đẩy một cái nói: “Chủ tử, nên tỉnh.”
Thiên Tịch Dao sợ cứng rắn, trên giường đặt năm tầng đệm, giống như nằm trên vải bông mềm mại, vấn đề cũng là do cái giường này rất thoải mái, liền thật sự không muốn dậy a.
Hương Nhi nhìn vẻ mặt mê man của Thiên Tịch Dao, tuy rằng không đành lòng, nhưng vẫn thúc giục: “Chủ tử, nếu không thức dậy liền không còn kịp nữa rồi.”
“Đã biết.” Thiên Tịch Dao đành mở mắt, sau đó chờ nàng suy nghĩ, … , sau đó lúc nào nhỉ? Dù sao vẫn có thời gian rảnh rỗi, khi đó nghĩ lúc nào tỉnh liền tỉnh! Ai cũng thể lôi nàng từ trong chăn đứng lên!
Về phần hiện tại, vẫn nên vì chút thời gian tự do này mà phấn đấu thôi. Haizz
Tiếp đó Hương Nhi hầu hạ Thiên Tịch Dao tắm rồi thay đỏi y phục, nhưng mà chờ đến khi chuẩn bị chải đầu thì cảm thấy hơi nhức đầu, đồ trang sức của nàng đều là hoàng đế ban cho đều là hàng trân phẩm, không phải là đông châu ta bằng ngón cái thì chính là trâm vàng ròng nặng trịch, thứ này nếu như ngày thường mang thì không có gì để nói, nhưng bây giờ toàn bộ hậu cung người nào cũng nhìn nàng đi, nàng cứ như thế mang đi thỉnh an, chẳng phải là khoe khoang công khai hay sao?
Thiên Tịch Dao từ trong đống trang sức tìm nửa ngày, rốt cuộc tìm được hai thứ thanh lịch một chút, lấy ngọc làm chủ đạo, có trâm ngọc, khuyên tai, còn có vòng tay, đều là một bộ.
“Hãy đeo thứ này đi.” Thiên Tịch Dao nhìn ngọc sáng ấm nhuận cũng rất thích mắt, để Hương Nhi giúp đỡ mình trang điểm.
Nàng ăn mặc trang điểm đơn giản đường viền tà váy màu ngân sắc cùng màu với vải đế giày, mặt váy phía dưới phối với hoa sen, nhìn càng xinh đẹp quý phái, vừa khả ái dễ thương, Thiên Tịch Dao đứng trước gương đồng nhìn mình, lúc này mới hài lòng gật đầu, nàng muốn chính là kết quả này, không thể quá rêu rao, thế nhưng cũng không thể quá keo kiệt, miễn cho mọi người khinh thị, như hiện tại vừa chuẩn.
Tới khi Hương Nhi đỡ Thiên Tịch Dao ra khỏi Tử Đằng uyển, liền thấy một người lẳng lặng đứng dưới bóng cây chờ nàng, nàng vô cùng kinh ngạc, “Tề chiêu nghi?”
Người tới chính là Tề chiêu nghi, nàng đứng dưới tán cây, bóng lưng thẳng tắp, đặc biệt cặp lông mi dài, mắt to đầy sức sống, cả người tản mát ra một khí chất oai hùng hào hiệp không tả được.
Tề Chiêu Nghi nhìn thấy Thiên Tịch Dao, hơi mỉm cười, nói rằng :”Cũng coi như là chờ được ngươi, nếu không liền không còn kịp rồi.”nói xong chỉ chỉ kiệu phía sau nói: “Cùng nhau đi đi.”
Chờ Tề Chiêu Nghi kéo Thiên Tịch Dao lên kiệu, hai người không nói lời nào, Thiên Tịch Dao bản thân cũng không phải là một người giỏi về giao tiếp, về phần Tề chiêu nghi, nàng càng chỉ nói lời nên nói, không nói nhảm …, nhớ tới lúc nãy Liễu Chiêu Nghi đứng dưới tán cây chính là cái loại cảm giác này, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, hào hiệp tự nhiên, Thiên Tịch Dao cảm thấy rất là tiếc hận, người như Tề chiêu nghi không nên xuất hiện trong hậu cung, luôn cảm thấy sự kiều mị, ôn nhu của nữ tử trong hậu cung không phù hợp với nàng.
Một đường không nói chuyện, chờ kiệu sắp tới Phương Tê cung của hoàng hậu, Tề chiêu nghi cũng từ trong lòng ngực móc ra một cái khăn trắng bọc cái chút gì đó, Thiên Tịch Dao tập trung nhìn vào, hình như là thịt khô, nàng nghe thấy Tề Chiêu Nghi nói:“ Ta khi ở cùng biên ải thích nhất là thịt bò khô, đây là mẫu thân cố ý làm từ bên ngoài mang vào, ngươi nếm thử xem.” Lập tức còn bổ sung thêm như là giải thích, “Lát nữa không biết phải đợi bao lâu, lỡ như đói bụng, thịt bò khô này chống đói bụng là tốt nhât.”
Thiên Tịch Dao trước đây thích nhất là ăn thịt bò khô, lúc trước ở nhà mình cũng sai nha hoàn làm, nhưng mà thành quả không tốt, vẫn không làm ra được mùi vị kia, nàng nghe xong Tề Chiêu Nghi nói, nước bọt bắt đầu chảy, cũng không có nghĩ tới thức ăn này có hay không bên trong chứa độc dược, tóm lại rất vui vẻ
Lần ăn này không kìm lại được, thịt bò này cực ngon, khi nhai không cứng, mùi vị cay vừa lại có vẻ rất đậm vị, nàng ăn đến sắc mặt hồng nhuận, cay đến hít hà, vẫn luyến tiếc không buông ra, Tề Chiêu Nghi nhìn không nhịn được cười, nói:“Thật không ngờ muội cũng rất thích ăn.”
Liễu chiêu nghi nhìn Thiên Tịch Dao ăn xong lại vội vàng đưa đến một ly nước trà, Thiên Tịch Dao một hơi uống cạn sạch.
“Cảm tạ Tề tỷ tỷ.” Thiên Tịch Dao ăn uống thoải mái, vừa cười vừa nói.
Hai người bởi vậy đã cảm thấy thân cận không ít, giống như cùng thích ăn thịt bò khô là chuyện rất khó đoán, nhưng tình bạn bè của nữ nhân cũng kì quái như thế, có thể là do cùng yêu thích ăn uống nên khoảng cách cũng được kéo gần.
“Lúc ta đến kinh thành có đem cho các tỷ muội, nhưng không ai thích, còn nói ăn thịt bò khô không bằng trực tiếp ăn thịt hầm còn ngon hơn, may là muội thích.”
Thiên Tịch Dao ngẫm lại thật là đúng, hà tất cố sức ăn thịt bò khô, ăn thịt không phải càng thống khoái hơn sao? Có điều thịt bò khô tự nhiên này cũng có giá đặc sắc của nó, lập tức hỏi, “Tỷ tỷ, làm thế nào mà thịt bò khô này ăn ngon như vậy.”
“Kỳ thực rất đơn giản, có tốn chút công sức, đây là đồ ăn của người Tháp Tháp tộc.” Tề Chiêu Nghi hăng hái bừng bừng, “Nếu muội muội thích như thế, buổi tối ta sẽ kêu người đưa qua nhiều một chút.”
“Ta đây liền lấy.” Thiên Tịch Dao đương nhiên rất cao hứng, “Tề tỷ tỷ, tỷ sao lại có đồ ăn của người Tháp Tháp tộc vậy, ta nghe nói tỷ vốn sống ở biên ải phải không?”
Hai người nói về đề tài thịt bò, từ thịt bò khô liền nói đến Tề chiêu nghi đã từng sống ở Ngọc môn quan, khi Tề Chiêu Nghi nhắc đến khoảng thời gian ở Ngọc môn quan tinh thần sáng ngời, cả người thần thái dồi dào, “Đúng vậy, ba năm trước ta mới quay trở lại kinh đô, thảo nguyên Ngọc môn quan đặc biệt mênh mông, ngày thường ca ca sẽ mang ta đi cưỡi ngựa, ta mặc một bộ quần áo đi giày da dê, quơ roi, giống như đang chạy trốn trong một vùng biển xanh biếc, bầu trời xanh thẳm, tầng mây rất thấp, dường như đưa tay có thể chạm được.”
Dần dần Thiên Tịch Dao chìm trong thế giới của Tề Chiêu Nghi, nàng sống trong thế giới hoàn toàn khác biệt, nữ nhân ít bị ràng buộc, còn có thể hát tình ca cầu hôn nam nhân.
“Tỷ rất thích Ngọc môn quan.” Có lẽ chỉ có một mặt tốt như vậy, Thiên Tịch Dao nghe nói, Ngọc môn quan đầy cát đất, rau dưa ít ỏi, biên giới của Đại Kỳ và Tháp Tháp tộc luôn xảy ra xung đột không ngừng, đó là một địa phương kì lạ, bách tính Đại Kỳ một bên có thể cùng tháp tháp tộc chăn nuôi mua bán da lông, sữa bò, xưng huynh gọi đệ, cách mấy ngày lại có thể mang theo quốc gia hận thù nhục mạ đây đó, người Đại Kỳ chửi tháp tháp tộc là hạng người dã man, tháp tháp tộc chửi người Đại Kỳ là loại người nhát như chuột, nhu nhược vô dụng.
Thế nhưng hiển nhiên ở trong mắt của Tề Chiêu Nghi, nơi đó chỉ cần có một mặt tốt đẹp đấy.
Điều này đủ nói Tề chiêu nghi thích nơi nào, cũng có lẽ là cuộc sống hồi kinh ràng buộc không để cho nàng thích ứng? Cũng giống như nàng bị mất đi tự do.
Trong mắt Tề Chiêu Nghi toát ra tưởng niệm vô cùng, “Ta rất thích Ngọc môn quan, thế nhưng không về được.” Nói xong thở dài một tiếng.
Ai cũng biết, muốn xuất cung, chi có một cách, có lẽ trở thành thái hậu, hoặc thái phi, vui vẻ đi ra ngoài, hoặc giả là biến thành xác chết được mang ra.
Chiếc kiệu dần ngừng lại, bầu không khí có hơi kỳ quặc, hai người đều có tâm sự riêng, không nói gì, đúng lúc này thái giám ở bên ngoài hô: ”Chủ tử, đến Phượng Tê cung rồi”
Vóc dáng Tề chiêu nghi hơi cao, Thiên Tịch Dao ước chừng tầm một thước bảy, ở giữa những nữ tử hậu cung một thước năm đến một thước sáu như hạc giữa bày gà, nàng sai cung nữ Mẫu Đơn hạ kiệu xuống, quay đầu năm tay Thiên Tịch Dao.
Thiên Tịch Dao do dự trong chốc lát, “Có ta đỡ muội, sẽ đi vũng hơn.”
Nhìn vẻ kiên nghị trên khuôn mặt, không nhiễm chút tạp chất, Thiên Tịch Dao nhớ tới nàng nói, ta rất thích Ngọc môn quan, thế nhưng trở về không được, không hiểu sao liền cảm thấy trong lòng mềm mại lại, giống như bị người ta chạm vào đáy lòng.
Nàng tuy do dự nhưng cũng đưa tay ra cho Tề Chiêu Nghi.
Trong nháy mắt, Tề Chiêu Nghi cười vui sướng, cầm tay Thiên Tịch Dao bước đi.
—Hết chương 8—
Lina: nhiều lúc quen tay cứ hay gõ tiêu đề là ”Làm sủng phi như thế nào”, bây giờ truyện hoàn rùi chẳng còn cơ hội mà mà gõ nữa :). LSPNTN là bộ truyện đầu tiên ta edit nên nó có ý nghĩa rất lớn với ta, dù sau đó ta để cho mụ Lei lấp nốt phần hố còn lại. Có thể nói đây là bộ truyện đã làm nên cái danh cho cả lâu, và cũng là bộ truyện được rất nhiều người ủng hộ và đón đọc. Cảm ơn mọi người đã sát cánh cùng truyện đến chương cuối cùng. Tạm biệt A Uyển, Tề Diễn Chi, bạn thái giám dễ thương cùng Tề Vương gia tinh quái. Hơi tiếc vì tác giả ko viết ngoại truyện nữa. Nhỡ đâu chúng ta có thể được gặp lại A Uyển và Tề Diễn Chi trong bộ truyện viết về Tề vương gia thì sao nhỉ? ^O^
Mình cùng các editor sẽ cố gắng để mang đến cho mọi người nhiều bộ truyện sủng nữa, mong mọi người sẽ mãi sát cánh cùng lâu nhé!!!
P/S: nhà sẽ làm ebook nên mong mọi người đừng làm ebook chui.