Sủng Phi Khó Làm

Chương 9


trước sau

Editor: Như Tô

Beta-or: Lina Lê

ce927560e043b6ee154229f410762a7e

 

Chương 9

 

Sau khi hạ triều, Hoàng Đế liền trực tiếp đến ngự thư phòng.

 

Ngự thư phòng cách Long Khê điện không xa, chỉ cách một con đường nhỏ, sau khi Hoàng Đế tiến vào ngự thư phòng nhìn đống tấu chương chồng chất như núi kia, lông mày nhíu hết cả lại, nói: “Là những thứ này?” Vạn Phúc cho rằng Hoàng Đế nói tấu chương quá ít, dù sao thì Hoàng Đế trước kia cuồng làm việc, thích nhất là viết lời phê lên tấu chương, rất nhiều triều thần còn lấy lấy lời phê của Hoàng thượng làm vẻ vang kia mà.

 

“Nếu không nô tài đến hỏi Thái Phó, phải chăng còn có tấu chương chưa đưa tới ?” Vạn Phúc nhẹ giọng hỏi, vừa rồi hắn đã phạm sai lầm, cần phải cực kì cẩn thận.

 

“Hỏi cái gì mà hỏi!” Hoàng đế ngẩng đầu ép chặt lông mày, đành ngồi lên án trác hoàng hoa lê, bắt đầu xem tấu chương, Vạn Phúc vội vã bảo người dâng lên nước trà , ở một bên hầu hạ, sau đó không dám hé răng nữa, hắn đã nhìn ra, bệ hạ đang không vui, thời điểm lúc này ít nói ít sai.

 

Trước kia Hoàng đế đều dùng tâm tính thưởng thức xem tấu chương, mỗi lần phê xong còn phải xem lại lần nữa, lúc này lại viết rất qua loa, viết xong còn không kiên nhẫn ném qua một bên, sau đó nói với Vạn Phúc: “Người trực ban hôm nay là ai?”

 

Vạn phúc tính toán một chút, nói: “Là Đông các Đại học sĩ Lý Nham.”

 

Hoàng đế hung hăng vỗ bàn nói: “Gọi hắn đến.” trong nội tâm Vạn Phúc lộp bộp một cái, nghĩ thầm, xem ra hôm nay có người phải gặp họa rồi, quả nhiên Lỹ Nham được triệu gọi vội vã,sau khi đi vào liền bị Hoàng Đế ra sức phê bình một trận:một trận, tất cả chỉ là nói mồm, chẳng có chút thực dụng nào, tấu chương ca tụng công đức cũng muốn đưa đến Ngự thư phòng cho Hoàng đế nhìn, có phải ngại Hoàng đế quá nhàn rỗi hay không? Ta nuôi các ngươi thì có ích gì, đám người các ngươi thật đúng là một đám thùng cơm. Lý Nham bị trách mắng mồ hôi chảy ròng ròng, quỳ trên mặt đất không ngẩng lên nổi, chờ đến lúc hắn ra cửa liền kéo Vạn Phúc làm bộ đáng thương hỏi: ”Vạn công công, ngài xem có phải ta làm sai chỗ nào rồi hay không?” Lý nham cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, theo đạo lý tấu chương này là Hoàng đế yêu cầu, có lúc thậm chí còn bởi vì tấu chương ít mà còn hỏi bọn hắn có phải giấu tấu chương đi rồi không…, khiến cho mấy vị nội các vội vã hiệu triệu các vị đại thần viết tấu chương, có việc gì thì viết việc ấy, không có chuyện gì liền nói mấy lời ca tụng, tóm lại nhất định phải dốc sức mà viết, khi đó Hoàng đế thấy trên bàn có một đống tấu chương liền hứng khởi vô cùng. (Lina: ặc, cả một đoạn dài thế này mà ko thấy tác giả xuống đoạn gì cả @.@)

 

Tấu chương bây giờ mới bằng một nửa của khi đó a, bởi vì gần đây mọi người đều đang nghị luận chuyện tiết Thanh Minh.

 

Ngày thường Vạn Phúc lấy không ít lợi ích từ những người này, nhưng mà hắn lại cực kì vô liêm sỉ, cho dù lấy được lợi ích cũng thường xuyên hai mặt, dựa theo đánh giá của Lý Nham thì hạng người như hắn chính là một con chó, có điều đó là sau lưng, đến trước mặt hắn vẫn sẽ cung kính, ai bảo hắn là người đắc lực nhất bên cạnh hoàng đế.

 

“Ta đâu có rõ a.” Vạn phúc thốt câu nghẹn chết người không đền mạng,  Lý Nham xém chút nữa ngất đi, một hồi lâu hắn mới có thể nhẫn nại không mắng người, từ trong túi quần lấy ra một cái hầu bao, nói “Thạch huyết kê này là ta tìm được từ Vân Quý (tên gọi chung của chung của vùng Vân Nam và Quý Châu), ta nghe nói công công ưa thích đồ vật lịch sự tao nhã này, cố ý cầm tới.”

 

Lúc này Vạn Phúc mới lộ ra vài phần thần sắc hòa hoãn, nhận đồ, nói “Mấy ngày gần đây nhớ cẩn thận, tấu chương ít hơn chút, tâm tình bệ hạ không tốt.”

 

“Cái này…” Lý Nham nhưng lại nghe nói Hoàng Đế gần đây rất là ôn hòa, mà ngay cả với lão cổ hủ Chu Bỉnh Thụy đều cười ha hả nói chuyện rất là hợp ý a.

 

“Haiz, đừng hỏi nữa, nói chung cẩn thận chút.” Vạn phúc nhớ tới ngày hôm qua hoàng đế ngủ không được lật qua lật lại, nửa đêm còn gọi hắn đem cháo thịt nạc lên, hắn chỉ dám để cho trù phòng bưng lên một chén nhỏ, kết quả Hoàng Đế nói sao không bưng gà hạt dẻ lên, Thiên quý nhân thích ăn gà hạt dẻ,  Hoàng Đế lúc ấy nói xong cũng ngây người, thật giống như nói sai cái gì đó, sắc mặt càng khó coi.

 

Khi đó Vạn Phúc cũng không dám nói, chỉ cúi đầu, một hồi lâu Hoàng Đế ngay cả cháo thịt nạc cũng không uống, lại trở về ngủ.

 

Buổi sáng tỉnh lại cứ như vậy cả ngày mất hứng.

 

Tầng mây xa xa dồn nén chân trời, gió thổi rất nhanh, Vạn Phúc cảm giác được tóc trên trán đều thổi dựng lên, nhịn không được dùng tay đè lại, trong lòng lập tức nghĩ , thật sự là tà môn, nếu trong lòng nhung nhớ thì truyền gọi là xong, cần gì phải tự làm phiền bản thân như thế hả.

 

Vạn Phúc nhớ tới tin tức bên kia truyền đến, nàng ta đến chỗ hoàng hậu thỉnh an, hắn nhịn không được nghĩ,  nhìn người có vẻ ngơ ngác, như hũ nút,  đầu óc lại không ngốc, biết rõ thời điểm này tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào nàng ta, càng thận trọng từ lời nói đến việc làm, chỉ có điều như thế thì đã sao? Không có sự sủng ái che chở của bệ hạ, bản thân dù cụp đuôi thế nào đi nữa cũng chỉ là lầu các trong gió* (ý chỉ những thứ mong manh dễ tan biến, sự mơ tưởng hão huyền), cũng không ngăn nổi những người có dụng ý riêng muốn hắt nước bẩn lên người nàng ta.

 

“Vạn công công, bệ hạ đang cho gọi ngươi đấy.” Một thái giám chạy huỳnh huỵch, nói với Vạn Phúc.

 

Vạn Phúc vội vàng giật mình một cái, bước nhanh đi vào, chỉ là hắn vẫn cảm thấy có một thứ  gì đó trồi lên đầu, thật giống như tầng mây dần tản ra, đợi hắn đến cửa ra vào, đột nhiên có chút hiểu rõ, dáng vẻ này, bệ hạ phỏng chừng là thích người đó rồi, lại không thấy đối phương đáp lại, bản thân đang hờn dỗi ư?

 

Vạn phúc càng nghĩ càng thấy đúng, mấy ngày trước lúc Thiên quý nhân ở đây bệ hạ cả ngày mặt mày hớn hở, đi đường đều phơi phới, trái lại ngẫm lại Thiên quý nhân, thật sự rất khó hiểu, không bị Hoàng đế sủng hạnh đến nỗi sợ cưng chiều,

cũng không như phi tần khác cố gắng đón ý nói hùa bệ hạ… , bình tĩnh vô cùng, đoán chừng bệ hạ lúc ấy không nói gì, nhưng trong nội tâm rất không thoải mái đi?

 

Cho nên, hiện tại bệ hạ đây là đang chờ vị kia chủ động tới cửa?

 

Ngẫm lại dáng vẻ Thiên quý nhân không thông suốt, Vạn Phúc lập tức liền cảm thấy, muốn chờ vị kia tự mình qua đây, phải chờ tới tháng nào năm nào ah?

 

Vạn Phúc vụng trộm liếc nhìn bộ dáng Hoàng Đế trầm mặt xem sổ con, bỗng cảm thấy bệ hạ từ trước đến nay đều anh tuấn uy vũ, trong mắt hắn, bệ hạ không gì làm không được, trở nên có chút đáng thương.

 

Phi phi phi, vạn phúc hung hăng phỉ nhổ bản thân, cái này là gì chứ, chẳng qua là tiểu quý nhân với tư sắc bình thường, bệ hạ có thể nhìn trúng chẳng qua là nhìn lầm mà thôi, có lẽ qua mấy ngày liền quên.

 

Nhưng mà đến buổi tối tâm tình hoàng đế cũng không thấy đỡ hơn, Vạn Phúc lại ưu sầu, vì bệ hạ mà loại ưu giải nan chẳng phải là việc mà người người như bọn hắn nên làm sao?

 

Nhưng phải loại bỏ thế nào?

 

Chẳng lẽ kêu bản thân hắn đi tìm Thiên quý nhân không thông suốt kia? Không được, hắn cũng không muốn cho Thiên quý nhân kia thêm thể diện.

 

Có lẽ cũng vì giải quyết phiền não của Vạn Phúc, thật đúng muốn cái gì liền tới cái đó, tối hôm đó sau khi hầu hạ Hoàng Đế đi ngủ ,một thái giám lề mà lề mề nhích lại gần.

 

Lúc này Vạn Phúc  đang để tiểu thái giám hầu hạ xoa bóp vai cho hắn, liền nhìn thấy Trương Bình, người cùng thời tiến cung, nhưng không lăn lộn tốt bằng mình, vẻ mặt hắn đầy nịnh nọt đi qua đây.

 

Thậm chí Trương Bình so với Vạn Phúc lớn hơn hai tuổi, hồi đó trong một phòng lúc đắp mền ngủ Vạn Phúc còn hỏi han Trương Bình gọi ca ca, bởi vì quê quán hai người rất gần, coi như là đồng hương, quan hệ nếu so với người khác thì tốt hơn nhiều.

 

Chỉ từ khi Vạn Phúc bắt đầu hầu hạ Hoàng Đế, con mắt kia liền mọc trên đỉnh đầu, cái gì đồng hương, cái gì huynh đệ tốt, đều lựa chọn quên hết sạch.

 

Trương Bình nhìn thấy Vạn Phúc, cúi đầu khom lưng nói, “Vạn ca ca, có cần ta xoa bóp vai không.”

 

Vạn phúc nâng chén trà quân diêu* lên uống trà, nhìn cũng không thèm nhìn Trương Bình một cái .

*Chén trà quân diêu:

quân diêu

Trương Bình cũng không tức giận, càng cười tựa như đóa hoa cúc, ” Cái chén trà này đúng là đồ tốt, là đồ quân diêu sao? Thì ra ở chỗ Vạn ca ca mới có thể xem được.”

 

Vạn Phúc này ngược lại không yêu vàng bạc, cảm giác có mùi tiền, nhưng thích đồ cổ tranh chữ, đồ sứ, kê huyết thạch các loại,cái này người trong nội cung đều biết, cho nên muốn thỉnh hắn ra tay, đúng là phải đào gia sản ra rồi.

 

“ Tốt, ngươi đây cũng nhìn ra được.” Vạn Phúc cuối cùng cũng liếc mắt đến Trương Bình.

 

Trương Bình cười hắc hắc, “Ta không chỉ nhìn ra được, ta đây còn có một vật rất tốt.”

 

Ánh mắt Vạn Phúc sáng ngời, nhìn Trương Bình, ” Đây chính là cô phẩm.”(cô phẩm: đồ do phiên vương tặng)

 

Trương Bình cầm một cái hộp đựng thức ăn ra, mặt trên cùng để quả anh đào đỏ au, thoạt nhìn ngon miệng cực kỳ, hắn khom lưng đưa cho vạn phúc, vừa nói, “Anh đào đỏ, huynh nếm thử.”

 

Vạn Phúc gạt anh đào ra nhìn vào bên trong, nhịn không được vui vẻ, bên trong đặt chén trà quân diêu gần giống kiểu của hắn, cười nói, “Đây là có việc cầu ta?”

 

“Không phải ta, là chủ tử bọn ta.” Trương Bình chỉ chỉ phương hướng nơi Liễu chiêu nghi ở, “Bệ hạ gần đây không sủng hạnh Thiên quý nhân? Chủ tử bọn ta nghĩ có thể lộ mặt ở trước mặt bệ hạ hay không?”

 

Nếu là trước kia Vạn Phúc khẳng định đã sớm nhận đồ, về phần giúp thì không vội, chắn chắc tìm cơ hội, nhưng lúc này đây không  giống với lúc trước, Vạn Phúc nhớ tới Hoàng Đế liên tục rầu rĩ không vui, lại nghĩ tới Thiên quý nhân , bỗng cảm thấy thật đúng là muốn ngủ được người ta tặng gối đầu.
Sao hắn không đem Liễu chiêu nghi đẩy lên? Cái này có thể làm cho hoàng đế quên đi Thiên quý nhân, còn có thể kết một mối quan hệ tốt với Liễu chiêu nghi?

—Hết chương 9—

Lina: nhà đang cần tuyển beta hoặc editor đã có kinh nghiệm để hợp tác làm bộ này. Ai muốn tham gia để lại gmail cho mình nhé.

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện