Đoán nhận ánh mắt nhìn chăm chú của Bạch Thiên Di, nàng thật khó chịu thức ăn mới bỏ vào chén lại muốn dùng đũa sôi ra, những chuyện khác nàng có thể nhịn được làm ơn đi chuyện nhìn người đang ăn ngon lắm sao?
_công tử có chuyện gì sao?
_à… không…_vì hắn nhất thời muốn nhìn rõ nàng, hắn thật có cảm giác nàng rất quen a, bất giác lại đưa ánh nhìn thất lễ như thế_chỉ là nàng giống với một người ta đã từng gặp nơi nào đó
_........_miếng cơm với vào cổ lại bị chặn lại cố gắng hết sức mới nuốt được cho trơn tru, mà vẫn giữ nét điệu bình thường nhất có thể, nhìn hắn cười cười_trên thế gian việc người giống người là chuyện bình thường có nhẽ công tử lại nhìn nhầm ta với ai đó rồi_làm ơn đi cho ta ăn một bữa ngon lành có được hay không?
_à, có lẽ là thế thật thất lễ_Thiên Di nhìn nàng một lát rồi lại tìm chủ đề khác nói với Nguyệt Phong
_Tuyết nhi, muội thấy Thiên Di ca thế nào?_Nguyệt Tịch cười cười ngắm một miếng thịt bỏ vào chén nàng vì hắn ngồi bên cạnh nàng nên nhìn rõ nét mặt không ngợn nước trên khuôn mặt nàng, mỗi ngày hắn cảm thấy nàng càng khác đi
_thế nào?_nghiên người nhìn ông anh thích trêu người của nàng_nói rõ được không a
~_thì có thể xứng đáng trở thành phu quân tốt?
_Nguyệt Tịch_Nguyệt Phong sau nghe xong lại nhăn mặt nhìn hắn, đệ đệ của hắn càng ngày càng nham hiểm
_à chuyện đó hả?_ra bộ như vở lẽ, nhàn nhạt ngắm ít đồ xào bỏ vào chén Nguyệt Tịch, rồi quay sang Bạch Thiên Di vờ như ngắm nghía_ừm tốt honaf hảo trở thành phu quân tốt nha, không những thế còn thành người cha tốt nữa_nhìn thấy vẻ mặt ửng đỏ của Bạch Thiên Di, nàng không nên đùa nữa rồi dù sao hắn cũng là nam nhân_nhưng huynh định chọn hắn cho ai? Nha tỷ tỷ hình như cũng đến tuổi cập kê a còn bát muội thì còn đợi sáu năm nữa………
_Tuyết nhi không nháo nữa_Nguyệt Phong lên tiếng, nếu cha tức giận chỉ sợ hắn không đỡ nổi giúp nàng mất, liếc sang cha nhưng mặt ông vẫn ăn ngon yên giác và còn không có chút tức giận khoé môi còn kéo lên nữa kìa, hắn mới thở hắc ra
_haiz….ngược lại muội đang lo cho các huynh nha~ nếu nhị huynh cùng tam huynh chỉ một năm nữa vậy thì đủ tuổi trưởng thành thì huynh đấy đại ca_ngắm một miếng thịt bỏ vào chén Nguyệt Phong_các huynh định chừng nào đưa tẩu tẩu về cho muội đây?
_hahahaha….thôi các con định trêu muội đến khi nào? Ăn đi khôn khéo làm chính mình xấu mặt_Nguyệt Dương Phù đợi đến những người còn lại không nói nữa ông mới bắt đầu góp vui_nếu lát nữa không khéo lại luyên luỵ về lỗi gì của ta mất, ngay cả Nguyệt Ngâm vô tội.
_cha con không có, tam ca muội sẽ không trêu huynh_vẻ mặt phụng phịu níu áo Ngâm ca làm nũng, trong các ca ca nàng lại thích người ca ca này nhất
_Tuyết muội ta biết muội không làm thế_Nguyêt Ngâm cười xoa đầu nàng, hắn thật sự yêu thích đứa bé này nha, ngay cả Thư Thư cùng Song Song hắn lại không thấy cảm giác gì
_nè nè_hai huynh muội thôi đi từ đâu sinh ra chuyện ta trêu thất muội chứ, còn nữa Tuyết nhi muội thật bất công_Nguyệt Phong lại chán nản nhìn muội muội của mình bị tên tiểu tử kia cướp mất
_thôi thôi có khách ở đây các con như đứa trẻ thật mất mặt
_không ngôi nhà thật tuyệt