Dùng sức xoáy nước đưa hủ rượu đi lần lượt theo quen bờ, đến khi tiếng đàn chấm dứt hủ rượu trôi tới nơi nào người kia được hủ rượu chỉ tới sẽ bắt đầu tuỳ hứng làm một bài thơ, nhưng nếu chưa kịp làm thì có thể uống rượu thay cho thơ, tiếp theo cứ lần lượt đó mà thể lệ cuộc thi.
Rồi rồi, đấy là những lời của một thư sinh tốt bụng ngồi bên cạnh nói nhỏ với Nguyệt Hoa Tuyết, sao thì sao cái hủ rượu chết bầm kia đừng ham muốn tới chỗ nàng là được. Hội thơ rất tấp nập, lại không ít thư sinh cùng các tú tài chuẩn bị thi năm nay cũng đến.
Có tính như thế nào cũng không tính tới lượt nàng, từ lúc xuyên qua nàng cũng đã nghe qua vài tiếng âm tấu của đại lục này, thường lệ cũng đã tới thời lượng của một bản nhạc hoa thời xưa, thời gian kia thật sự khi dứt lại không tới lượt nàng tới làm thơ.Nhưng đời có như là mơ sao? Ai biết cái miệng quạ của nàng lại mang tới xui xẻo ngay sau đó chứ?... ......
Tiếng đàn vừa dứt, cái hủ rượu trôi theo vòng nước xoáy lại nhảy tới trước mặt nàng, tay chống cằm, mắt liếc tới hủ rượu, được được rồi nàng công nhận cái số của nàng không được xui xẻo cho lắm(mà là quá xui xẻo)
_vị công tử này, có hay không thể làm một bài thơ?_một giọng nói trên đài vang lên, giọng nói khá dịu, khá ấm nhưng không ai ngờ người trên đài khi tận mắt thấy chỉ mới là nam tử 13 14 tuổi, với thân màu trắng mái tóc đen xoã tung về phía sau
_.... ......_híp mắt nhìn người kia, này này, có hay không cái đại lục này thiên thời địa lợi tốt cho nuôi dưỡng “tầm nhìn” của thể hệ nhỉ.
Mà bây giờ có hay không ai giúp nàng, thơ gì chứ? Biết không trong lớp thơ văn, nàng nghe câu này ra