Sủng Phi: Ngạo Thế Nguyệt Hoa Tuyết

Chương 29: Chương 29


trước sau


Đêm lạnh, Phủ Thừa tướng vắng tanh, lối đi ngoằn ngoèo như mơ cung, yên lặng, gió thổi làm bay tà áo rộng, trên nóc nhà của Thất tiểu thư tể tướng_Nguyệt Hoa Tuyết lại có bóng người, một dáng người yên tĩnh trên đó.
Trăng đêm nay rất đẹp, tròn xinh mà trắng nõn, ánh trăng chiếu rọi lên khuôn mặt hài tử kia, ánh mắt trong như hồ nước, xanh mà sâu thẳm, mày liễu, môi nhỏ đỏ hồng, dáng vẻ yêu kiều, vật cường khí tức cao ngạo. Nhưng ai có nhìn thấy cô bé lạnh lẽo cô độc như ánh trăng trên kia, trôi lững lờ giữa bầu trời đêm. Môi đỏ khẽ nhếch, cái gì mà tình người, cái gì là yêu, nó như một thứ quá xa xỉ đối với thế giới của nàng, bóng tối, chỉ toàn là bóng tối, Tuyết có nó, chính nó mà nàng giàu nhất thế giới này_bóng tối.
Cúi đầu cười lạnh, nàng đã quá ảo tưởng, quá ảo tưởng, cười mỉa nàng quá ngu ngốc quá ngu ngốc kiếp trước có đấy nàng có một người, nhưng lại để tuột mất khỏi tay, kiếp này sao? Kiếp này nàng có được không? Chính người đó lại cho nàng gia đình, cho nàng tình ngươi, đúng đã cho nàng tất cả hắn có, nhưng………..ngu dốt đúng không?
Gió nhẹ thổi, mái tóc rối tung, quạt áo dài phất theo gió, vài cánh hoa theo gió rơi lã tả, một cánh rơi trên vai nàng, mi dài như bướm vũ khẽ run, môi hồng khẽ mở, lại vang lên một điệu nhạc trong veo:
“khi các mùa cứ lặp đi lặp lại
Hãy giữ chặt những cảm xúc đang phân tán
Mạnh mẽ, mạnh

mẽ giữ lấy
Như thế nó sẽ không biến mất
Những lời nói nặng trĩu

Khiến tôi không thể cử động
Tôi chỉ chìm đắm trong một giấc mơ êm đẹp
Khi tôi tỉnh giấc thì tôi đã mất bạn
Trói chặt nó lại sự hiện hữu đó
Rồi sẽ nhẹ nhàng lan toả
Nó thật đau đớn nó khắc sâu vào trái tim tôi
Rung động, rung động, rung động
Đến bầu trời biển một nơi nào đó thật xa
Để ít nhất tôi có thể trao một phần nào đó cho bạn
Những sắc màu ta đã đi và dệt lên

Rung động, rung động, rung động
Một ngày nào đó những kí ức đã qua
Sẽ lại tái sinh từ khoảng khắc rải rác
Mặc dù nó đang mục nát dần…và..
Run rẩy, run rẩy, run rẩy
Tôi không thể trao trái tim mình lần thứ hai
Nhưng hãy để tôi trao phần cuối cho bạn
Như một cơn mưa nhẹ nhàng rơi…và..
Rung động, rung động, rung động
(Nhạc “hirari hirari_miku”, mình dichj sang tiếng Việt trình độ khá tệ thông cảm ^_^)
Góc nhà xa, một bóng đen lướt qua, chân dừng trên mái nhà, ánh mắt lại thần người nhìn nơi phát ra giọng hát, giọng hát trong trẻo, nhưng lại chưa bao nhiêu nổi buồn
_chủ nhân.._một bóng đen khác quỳ rạp xuống chân người kia
_...ân đi thôi…_bóng đen kia giật mình sau đó dứt khoác cùng người kia rời đi


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện