Tối đó vì cảm lạnh, Tuyết lại nằm li bì trên giường, đến khi hết bệnh, nàng lại nhảy ra khỏi phủ dạo chơi, về tới nhà lại bị nước mắt nước mũi của Cửu Nha leo lên giường…ngủ, uống chén thuốc đắng ngắt lè lưỡi. Ngồi trên giường đun đưa chân, vì bị bệnh nàng cũng không ra tạm biệt các huynh nàng, mà ra làm gì á, ra đó họ xách dao giết nàng đấy*.*, thà ở trong phòng ngắm khung cảnh còn hơn, không muốn ngủ, nàng lại lục lội trong tủ tìm đồ chơi, lại tình cờ lấy được một hộp gấm cũ.
Lục lại trí nhớ “Nguyệt Hoa Tuyết” kia chưa từng thấy nó trong phòng, cũng có thể nó bị giấu quá kỉ không thấy cũng nên. Tò mò đem hộp ngấm cũ phũ bụi lên giường mày mò mở khoá
_Tiểu thư, ngươi làm gì đó_Cửu Nha bước vào phòng nhẹ nhàng tới bên nàng, nhìn nhìn rồi nói tiếp_tiểu thư căn bản phải mở bằng huyết, nhưng chỉ có người được chọn…
_Ờ.._chưa để nàng(CN)nói xong nàng(HT) đã cắn đầu ngón tay nhỏ bào ngọc nhỏ tròn tròn ở trên mặt
_tiêu thư_trời ạ nàng chưa nói xong mà, nếu người không được chọn thì…
Ánh sáng trong hộp bắt đầu loé lên, ánh sáng dần mạnh, độ nóng càng cao, loé lên khiến người theo quán tính phải che tay lại, nhanh như thế căn phòng lại khôi phục lại nguyên trạng chỉ có điều, thiếu mất một người.
Cửu Nha mở mắ nhìn xung quanh phòng, rồi lại lắc đầu thở dài, đưa tay lên xoa xoa trán, xem nha tiểu thư nàng thích tìm chỗ chết quá……..nhưng mà cũng may…….hazi….sau đó sắp xếp một chút thổi tắt đèn ra ngoài.
Trong hộp ngấm, sau khi ánh sáng bắt đầu tản ra, miễn cưỡng Tuyết mới bò dậy dụi mắt nhìn xung quanh, ban đêm, thơi gian bên ngoai ban đêm nhưng nơi này, mặt trời chói chang, bãi cỏ xanh um, bên kia còn có nhìu cây cổ thụ cao toả bóng cả một bóng trời, xa xa lại nghe tiếng chảy róc rách của nước chảy qua khe đá, gió thổi mát rựơi trong lành, trên kia còn có mấy thú vật nhỏ lạ lẫm như khối thịt chạy nhảy trên cỏ, tất cả tất cả như thiên đường.
Nhưng…bất quá cái quái gì lại chui đâu ra một con rồng xấu xí thế kia……!!!
_này này, cho ngươi_con rồng kia vướt một chiếc nhẫn ngọc bích lên người nàng
_...._nhìn hành động của hắn nàng âm thầm chửi thề
_này này ta nghe đấy, mang nó vào sau đó dùng máu kí khế ước đi_con rồng đầu đầy hắc tuyết nhìn đưa nhỏ kia, hắn có hay không nghĩ nàng là đứa nhỏ thô tục?
_ kí khế ức? ta đâu thiếu nợ ai?_nói thế vẫn mang chiếc nhẫn vào cắn tiếp đầu ngón tay, chà xát chiếc nhẫn như thế nàng sẽ rất lợi máu, đâu lòng hìn giọt máu trên nhẫn, máu nàng là máu tốt nha, giải được bách độc á!!!!
Lại một luồn sáng nữa sáng ra từ chiếc nhẫn, cơ thể như bốc lên không trung một luồn khí lưu chuyển, ánh mắt dần mở ra đối diện nàng là nam tử vô cùng mỹ, bạc kim ánh mắt lẫn màu tóc, soái nha.
Nhưng khoan, cái quái gì dậy, nàng có cảm