Văn Ngọc Minh theo bản năng nhìn sang nơi vừa phát ra âm thanh, lại không nghĩ đến hai mắt Mục Trạm nổi đầy tơ máu, gân xanh trên trán nhô lên, sắc mặt mười phần khó coi, tràn ngập cuồng bạo cùng lạnh lẽo, đầy một bộ dáng ta muốn giết người.
Văn Ngọc Minh lập tức muốn tránh đi, lòng khẽ động, ngàn vạn lần đừng bị Mục Trạm chú ý, sao cho không trúng vận xui bị Mục Trạm giận chó đánh mèo tìm tới.
Nhưng tất cả sự việc đều phát triển theo một cách quá nhanh, một lúc sau Mục Trạm đã chú ý tới hắn, tầm mắt ẩn ẩn đầy sự táo bạo dừng ở trên người hắn, còn hướng hắn từ từ đi tới.
Áp lực kinh người tựa như sóng lớn, một tầng một tầng không ngừng đánh úp hắn, bức bách áp lại làm cho người ta thật khó mà hô hấp, lại như hàng ngàn quân lính làm cho người ta khó có thể mà đứng thẳng, lại không khống chế được mà hai chân mềm nhũn ngã xuống.
Văn Ngọc Minh ngồi trên ghế vì thế tuy thân thể đã mềm nhũn nhưng cũng không vì vậy mà té ngã.
Nhưng vài giây sau Mục Trạm đi đến trước mặt hắn, thân ảnh cao lớn che đi toàn bộ ánh sáng bao phủ lên người trước mặt một tầng bóng tối, đem Văn Ngọc Minh bao lại bên trong.
Cự li càng gần, áp lực càng lớn.
Văn Ngọc Minh cả người cứng đờ, sợ sự tình gì sẽ phát sinh tiếp theo.
Mục Trạm mang một thân sát khí đi tới, tựa như là sắp có sự việc kinh khủng gì sắp diễn ra.
Khẽ cúi người hướng Văn Ngọc Minh vươn tay, làm