Nhưng một người ăn một ngụm một quả nho so với tốc độ của người lột vỏ quả thật là kém xa.
Thực mau, Mục Trạm đã ăn gần hết đĩa nho đã lột vỏ, tầm mắt dừng lại trên đôi tay của Văn Ngọc Minh
Văn Ngọc Minh thân thể cứng đờ, nỗ lực đẩy nhanh tốc độ lột vỏ nho, nhưng bị nhìn chằm chằm khiến hắn càng thêm khẩn trương dẫn đến có chỗ lột không tốt, có chỗ thì ghập ghềnh, có chỗ còn lẹm mất một ít thịt quả.
Tay Văn Ngọc Minh rất đẹp, khớp xương cân xứng, ngón tay thon dài trắng nõn, lúc bóc vỏ nho nước nho khẽ đọng lại trên đầu ngón tay giống như là bạch ngọc sáng bóng tinh tế.
Bất luận kẻ nào nhìn đến cũng đều luyến tiếc không muốn kêu hắn làm việc, nhưng Mục Trạm lại làm như bản thân mình không phải là một thành phần trong đấy.
Khi quả nho trong tay Văn Ngọc Minh lột gần hết chỉ còn có chút da, Mục Trạm như là không kiên nhẫn đợi trực tiếp bắt lấy tay Văn Ngọc Minh đưa tới bên miệng ăn quả nho đang lột dở ấy.
Quả nho được Văn Ngọc Minh cầm trong tay, cứ như vậy liền thật dễ dàng cắn vào ngón tay hắn.
Văn Ngọc Minh rõ ràng cảm giác được ngón tay mình chạm vào một vật ẩm ướt, ấm áp, hắn nhịn không được muốn rụt tay lại nhưng tay bị nắm chặt khiến hắn không thể